Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Nói chung, để làm một "ông" bố đơn thân thì khá là mệt mỏi và tốn nhiều công sứcTuy nhiên, chỉ cần thấy sự lớn lên và trưởng thành của đứa bé Thì mọi cha mẹ nào cũng đều thấy xứng đáng và hạnh phúc.""Ba deep thấy ớn!""Yah!!"…
Thứ có thể đánh thức bản năng của 1 con thú săn mồi trong tôy (lại nói hơi quá rồi)Chuẩn bị:-Nón bảo hiểm.-Vài bịch máu.-Điện thoại để gọi ambulầnxừ (xe cíu thương) để đề phòng trường hợp bất trắc (chi phí do ba mẹ bạn trả).-Lòng kiên nhẫn vô hạn.-10kí muối.-Và sự đồng cảm của Nham trụ (cho cả con tác giả lẫn nhân vật "thảm thương" trong truyện).Warning:-Như tiêu đề.-Nam hết cả lũ.-Đụt nằm dưới.-1 số nhân vật như Kanae, Sabito, Makomo, ... sẽ còn sống và sống đến cuối truyện.-Có từ chế (by me).-Thỉnh thoảng mình sẽ đọc tắt tên nhân vật (Sabito->Sa Makomo->Ma Shinobu->Shi Và blah blah).-Sẽ có những cặp ship do mình tạo ra.-Xamloneeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee.-Ướp 10kí muối trước khi đọc.-Và nhớ rõ là Au của mình nha.Nếu đọc đến đây vẫn ko hiểu xin hãy đọc lại từ đầu.…
Vốn dĩ dùng hết thanh xuân để yêu thương 1 người. Nhưng đến cận ngày kết hôn thì người con gái ấy lại lên giường với cô em cùng cha khác mẹ.Cứ tưởng sau này sẽ không còn ai đối tốt với mình nữa, nhưng đến khi Kim tổng xuất hiện. Chị ta nổi tiếng lạnh lùng nhưng Chaeyoung em cứ thấy không phải... Liêm sĩ gì tầm này nữa.…
Không phải chị đến trễ...mà là chuyến tàu chị đi cập sai bến. Park Sooyoung đã khi nào em thực sự ngoảnh lại nhìn chị một lần chưa. Câu trả lời là chưa từng đúng không ?…
Nostalgia, you and me (Hoài niệm, anh và em)Author: Ciel.J Category: Kiếp này Kiếp sau, Bối cảnh tương lai, Hiện thực hướng, Tương lai quá khứ đan xen, Đơn phương thầm mến Pairing: Nguyên Châu Luật CP phụ: Lâm Trận Mài Thương Rating: G"Cơn mưa lớn nào rồi cũng phải tạnh, giấc mộng nào rồi cũng phải tỉnh. Trương Gia Nguyên từ trong đoạn hồi ức cũ dần quay ngược trở về với hiện tại, trong tiệm đồ cổ Nostalgia, bên cạnh vẫn là một Châu Kha Vũ, một Châu Kha Vũ không biết gì về kiếp trước của mình.Không phải là thiếu niên từng cùng em sống trong căn phòng ktx mười hai người, không phải người trở thành đồng đội của em trong suốt hai năm trời thành đoàn, càng không phải người từng khiến em rung động đến tận hai kiếp người nhớ mãi không quên. Không phải anh ấy..."...Quà mừng thất tịch dành cho các Bánh Khoai Môn ~…
Q: Đối với bạn, điều gì có thể khiến bạn hạnh phúc nhất? A: Điều gì? Uy, đơn giản thôi, đó chính là khi Son SeungWan và Bae JooHyun được tôi tạo thành WenRene với nhiệm vụ đánh tan tác các chiến hạm mạnh mẽ khác :v Ngoài ra, đó là những moments do họ ngây ngô nhưng vô tình tạo ra để con dân được những phen ngộ độc :v…
Park Jimin chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ yêu một cô gái luôn đeo bám lấy mình không dứt.Bảy năm trước không, bảy năm sau cũng không.Nhưng một ngày kia, khi anh phát hiện mình đã yêu người mà mình ghét nhất thì tình yêu này chính là tử huyệt của anh.***Park Jimin: Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ tha cho em?Kang Seulgi: Tôi biết tôi nợ anh, nợ Ji-soo, nhưng tôi cũng đã phải trả giá đắt rồi. Mẹ tôi đã mất, ba không cần tôi, danh dự của tôi bị hủy hoại từ bảy năm trước. Nếu như thế vẫn chưa đủ, vậy thì tính thêm một mạng người nữa. Tính mạng của con tôi, của con chúng ta, thế đã đủ chưa?…
Tên tác phẩm : Bác Sĩ Khoa Cấp Cứutác giả : BelleMére @LeeKioPH_ Người cover : Phác Thái Hi " Trước giờ em chưa từng tin vào định mệnh...cho tới khi gặp chị " -------------------------------- " Trong cuộc đời này em sẽ gặp được vô số người , nhưng không phải người nào em cũng yêu và được đáp lại , nên khi em yêu đúng người cũng yêu mình thì hãy trân trọng họ nhé ! " -------------------------------- " Chị còn tưởng sẽ không được gặp lại em nữa " " Em đã ở đây rồi , em sẽ cứu chị , hãy yên tâm nhé "***Xin cảm ơn cậu đã cho mình cover lại bộ này nhé ❤️…
Tôi chờ đợi cậu, níu giữ cậu đã ngần ấy thời gian, đôi tay này mỏi rồi, tâm tôi cũng mệt rồi. Đã đến lúc buông bỏ những chấp niệm về cậu trong tôi rồi...…