Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
-Tác giả: Fish-Thể loại: bách hợp, girl love, 1x1, thời trung đại, pháp thuộc, ngược bối cảnh, tâm lý, tình yêu nhẹ nhàng,...-Bối cảnh: Việt Nam trên đảo Phú Quốc hiện nay ở thời trung đại vào những năm đầu Pháp thuộc [ truyện được viết dựa trên bối cảnh lịch sử Việt Nam nhưng không xác thực hoàn toàn, có lựa chọn thêm, bớt (nếu có sai sót xin góp ý ạ!) ]-Phong Hy(bot) x Ánh Nguyệt(top)- Sóng vẫn hoà ca với gió, thổi hương mặn của biển cả về nơi ấy mà ngóng trông nhưng giờ đây người đã nơi đâu... Ngày ấy, chỉ đơn giản là một hành động, là một ánh mắt, là một nụ cười non trẻ nhưng đã đủ làm lay động một trái tim đã khô cằn trong tuyệt vọng tự khi nào, mà giờ lại đi ôm ấp hy vọng về sự sống của một tương lai mù mịt không còn đường lui. Đầu những năm "Pháp thuộc", họ gặp nhau khi "Phong Hy" vừa tròn 11 tuổi, một cô gái có mái tóc ngang vai, hoe vàng như màu hạt dẻ, má tròn xoe trông rất đáng yêu nhưng trong ánh mắt lại chất chứa đầy nỗi tâm sự. Vào ngày ấy cô bé đó như đã tìm thấy một "tia hy vọng lẽ loi" hay chỉ là một "cái cớ" để tiếp tục bước tiếp. Còn cô chị nhỏ là "Ánh Nguyệt" lại chấp nhận "cái cớ" của người mà ôm ấp, xoa dịu. Như cây "hoa hồng dại" ngày ấy mặc cho số phận mà vẫn nở rộ từ đóa nhỏ tựa như thứ tình cảm ngày ngày nảy nở trong hai người trẻ trông bé nhỏ nhưng lại mãnh liệt lạ thường......[chương mô tả tiếp theo]…
Dịch: LAM LINHGiới thiệu: Kiểm tra bản thân phát hiện bị điếc, bệnh tật ốm yếu, vô gia cư.Rất tốt, Kỷ Nguyễn dựa lưng vào giường bệnh, không thoải mái, nằm rồi tính sau.Ngay từ đầu, Cố Tu Nghĩa lạnh lùng thờ ơ nói: "Hợp đồng sẽ kết thúc sau ba năm, tôi hy vọng lúc đó cậu tự động rời đi"Kỷ Nguyễn nhận ốc tai điện tử, nhíu mày đôi mắt mệt mỏi nói: "Xin lỗi tôi không nghe rõ, có thể nói lại được không?"Cố Tu Nghĩa: "...hay là cậu nghỉ ngơi đi"Sau đó bạch nguyệt quang của công xuất hiện và lôi ra một tập tài liệu tức giận nói: "Cậu nghĩ anh ấy cưới cậu là vì yêu cậu chắc? chẳng qua là vì ngoại hình của cậu giống tôi, người anh ấy yêu nhất chỉ có tôi."Kỷ Nguyễn sờ soạng tự nói với chính mình: "Ốc tai của tôi đâu..."Cậu ấy vô tình ngã khỏi giường bệnh, chuông báo động vang lên khắp bệnh viện. Một giây sau, hắn cùng bác sĩ và vệ sĩ xông vào phòng bệnh, ôm cậu lên ,tức giận nói: "Không phải tôi đã nói không cho phép cậu rời khỏi giường bệnh rồi sao?!"Kỷ Nguyễn ngây người nhìn môi hắn, chớp chớp đôi mắt mờ mịt nhìn hắn.Cố Tu Nghĩa hít vào một hơi, sự tức giận ban nãy hoàn toàn biến mất. Hắn nghiêng người hôn lên tai Kỷ Nguyễn, trong lòng vẫn còn hoảng hốt: "Không sao, đừng sợ, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em."Kỷ Nguyễn:...…
Tôi tên là Liên, một đứa con gái nghèo mạt sát sống trong thôn Thanh Quan, quanh năm chăm chỉ với nghề hái sen. Tôi vốn nghĩ cuộc đời này của mình chỉ có thể quanh quẩn trong vũng bùn lầy, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, hiếu thảo săn sóc cho gia đình. Nào ngờ trời cao còn thương xót tác hợp cho tôi một mối lương duyên.Nhưng cuộc đời của tôi cũng từ đó bước sang một ngã rẽ khác, khi bên cạnh tôi là hai mối nghiệt duyên tiền kiếp do ông trời tạo ra. Để rồi cả ba người chúng tôi đều bị một sợi tơ duyên quẩn quanh, nối tiếp đau khổ này tới đau khổ khác, cuối cùng chẳng ai có được hạnh phúc thật sự....Tôi đưa mắt nhìn Minh Vũ nhưng chỉ được giây lát đã vội thu lại, bao lời giấu kín trong lòng cũng thật khó khăn để thốt ra thành lời."Mợ, đừng quên mợ là vợ của tôi, tôi chỉ còn lại một mình mợ là người nhà thôi." Khánh Hoàng kéo vạt áo tôi, chỉ bằng một cái níu tay tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ vô hình đeo bám trên vai và tâm trí cậu suốt những ngày qua.Tôi xoay lưng, trìu mến nhìn cậu chẳng rời: "Em cũng chỉ còn mỗi cậu là người nhà."Nghĩ lại, dù có là ai thì tôi và cậu vẫn là phu thê, đầu ấp tay gối cả kiếp người. Nói bỏ e là tôi không nhẫn tâm đến mức ngoảnh mặt làm ngơ. "Lạc Liên, ta cũng chỉ có nàng là người thân duy nhất. Nàng... đành lòng bỏ lại ta sao?" Minh Vũ lên tiếng, những lời này khiến cho tim tôi vô thức đau nhói, nụ cười trên môi cũng không còn ra hình thù gì nữa.…