Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
[THREESHOT] [LUMIN/ XIUHAN] MERMAID TEARSDisclaimer : Họ không thuộc về tôi, có lần tức giận tôi từng ước đừng ai là của ai cả, dù chỉ là diễn kịch.A/N: Tôi đã từng hoang tưởng n lần việc họ nói với nhau lời từ biệt và n lần thích dùng thể loại real life để viết về họ. Nhưng cuối cùng vẫn n lần tự hỏi, rốt cuộc họ đã chia tay thế nào?…
WARNING x⚠️: Trong văn bản chứa đựng nhiều ngôn ngữ và tình tiết không phù hợp với người có gu truyện nhẹ nhàng đằm thắm, có phần máu me và trái lại với những tiêu chuẩn đạo đức của xã hội loài người. Nếu bạn đã chọn ở lại, xin đừng phát biểu những nhận xét mang tính quá mức tiêu cực tới câu truyện của tôi.Original Character x Virtual Youtuber* Mọi chi tiết trong văn bản chỉ là giả tưởng, không hề có thực, hay có nhiều sai lệch so với ngoài đời.…
OOC, không liên quan đến người thậtlà trí tưởng tượng, là chất xám của riêng toi, không mang đi đâu hếtkhông mong muốn bị các chính quyền thấyHogwarts x ATSH‧₊˚🖇️✩ ₊˚🎧⊹♡"Tua lại thời gian ngày mà ta không thể quênLưu lại khoảnh khắc này mà ta đang kế bênGiai điệu còn vang thì còn chung nhau cái tênWe say hi never say goodbye":say hi never say goodbye_30 chàng trai tôi yêu…
Văn án:Nguyễn Trúc Nhi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đặt chân vào ngôi trường danh giá nhất thành phố - THPT Chuyên Thanh Minh. Không phải vì cô giỏi giang hay xuất sắc, mà bởi vì hoàn cảnh buộc cô phải rời xa ngôi trường cũ, nơi cô từng chịu tổn thương vì bạo lực học đường.Bước vào một môi trường hoàn toàn mới, cô vô tình gặp lại Hoàng Hải Minh - chàng trai từng giúp đỡ cô trong một buổi chiều mưa. Nhưng với Hải Minh , cô chỉ là một cô gái xa lạ không chút ấn tượng. Còn với Trúc Nhi, cậu chính là người mà cô lặng lẽ đặt vào tim từ ngày ấy.Một người đứng trên đỉnh cao, một người mờ nhạt giữa dòng người tấp nập. Liệu tình cảm thầm lặng của Trúc Nhi có thể chạm tới thế giới của cậu? Hay mãi mãi chỉ là một ánh nhìn đơn phương, chờ đợi một lần cậu quay đầu nhìn lại?ĐÂY CHỈ LÀ CÂU CHUYÊN VUI VẺ MÌNH VIẾT THÔI,NHỮNG TÊN NHƯ TRƯỜNG LÀ KHÔNG CÓ THẬT!!…
Văn ánRachel lại mộng thấy hắn, cái kia tóc đen sát thủ.Nàng mắt Tĩnh Tĩnh nhìn xem hắn từ trên xe lửa quẳng xuống vách núi, hắn cơ hữu tốt tại trên xe lửa đau đến không muốn sống, âm thầm cầu nguyện hắn có thể quẳng thành phá dưa hấu.Đáng tiếc nàng một điểm miệng quạ đen kỹ năng đều không có điểm, hắn vẫn là đứng ở Rachel trước mặt."Ngươi, là ý trung nhân của ta à."Không phải, lăn.-- -- --Ổn định ngày càng số lượng từ tiếp tục giảm bớt, có lẽ có một ngày mỗi ngày ngày càng liền thành --Thứ Hai: ThụyThứ ba: ThuThứ tư: CáoThứ năm...... Tốt a ta là đùa giỡn.-- -- --Phiêu bẹp phiêu bẹpChủ điện ảnh rồi! Không có phó manga! !Lần thứ nhất viết văn đại khái tổng thể không hội trưởng, bởi vì là luyện viết văn làm cho nên văn phong khả năng có khoảng cách (? ? ? ) ta cũng không thể cam đoan.Ý kiến có thể có nhưng không tiếp thụ bình xịt cùng phụ phân... Không thích liền đóng lại đi, cầu tiểu thiên sứ nhóm nhắn lại cho ta động lực qaq.Nội dung nhãn hiệu: Siêu cấp anh hùng xuyên qua thời không nhân duyên gặp gỡ bất ngờLục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Rachel, James. Barnes, Winter Soldier ┃ phối hợp diễn: Steve. Roger, Tony. Stark một đám Siêu Anh ┃ cái khác: Siêu Anh, Captain America, S.H.I.E.L.D., Hydra[美队]布鲁克林暖冬…
[公會] hacker/Trung Lập/ÂN VÔ HIẾT{Chuyện Kể Về Sự Hình Thành Của 1 Bang Hội tên là 'ÂN VÔ HIẾT' và Không Thích Gây Chiến, Sống 1 Cách Độc Lập} Ân Vô Hiết Ân: Biết ƠnVô: Vô Cùng Hiết: Trong Hiếu ÂN VÔ HIẾT: Vô Cùng Biết Ơn Và Báo Hiếu, Bảo Vệ Và Gìn Giữ Anh Em Mình, Không Phản Bội Ai, Coi Trọng Tình Nghĩa.....__________+__________TG: Tần ???*câu chuyện giả tưởng* +) không khuyến khích làm theo hay thành lập!"Không có đam đâu mọi người~ Đùa thôi chứ đọc đi rồi biết:>Với lại truyện khá não tàn và đầy sự trẻ trâu của tác giả ỤnU......+Thank vì đã lắng nghe những điều xàm ngôn vừa rồi XD+~"…
- Hey Forlan , mày có bao giờ ước mơ chưa ? Đó là Jack , một đứa lớn hơn tôi 3 tuổi và sống ở khu ổ chuột Rutern - gần nơi tôi sống - Mày nói cái quái gì thế Jazz ? Ước mơ thì ai chẳng có "Jazz" là tên gọi tôi hay gọi nó bởi nó fan trung thành của loại nhạc Jazz và cũng một phần bởi "Jack" và "Jazz" đọc cũng khá na ná nhau .- Vậy nói tao nghe thử xem ước mơ của mày là gì ? _Nó nói rồi ném một quả táo về phía tôi Suy nghĩ một lúc , tôi liền đáp lời nó - Thì như kiểu được ăn , được ngủ và được chơi chẳng hạn Đôi mắt xanh màu biển đặc trưng của nó hướng cái nhìn xa xăm vào đàn bồ câu gần đó , nhoẻn miệng cười - Mày đúng là thằng nhóc khờ khạo Forlan à, mày chỉ ... _Jack định nói thêm điều gì nữa nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt ngây thơ của tôi nhìn nó , thế là lại dứt câu nửa chừng . Lúc ấy thật khó khăn cho một cậu bé vừa qua 16 tuổi như tôi khi phải cố gắng hiểu hết hàm ý mà Jack muốn nói đến .…
Dịch lại từ fic gốc Yesterday's voices của Lemonade garden trên Ao3https://archiveofourown.org/works/11035398/chapters/24597084Trong khi anh đang cố gắng tiêu diệt một băng đảng buôn thuốc trái phép thì mọi thứ dần trở nên tồi tệ hơn, kết quả là Batman tỉnh dậy mà không có bất kì kí ức nào về 5 năm quaGiờ đây, gia đình anh vừa phải chạy đua với thời gian để tìm ra thuốc giải, vừa phải đối mặt với một Bruce vẫn coi Jason là Robin của anh ấy, một Bruce không nhận ra hầu hết những thành viên trong gia đình mình, một Bruce không lạnh lùng và cay nghiệt như hình ảnh quen thuộc với lũ trẻ, một Bruce người mà vẫn còn biết quan tâm…
Tiểu Lục - một thiếu niên thôn dã sinh ra giữa núi rừng mù sương, cả đời chỉ mong sống yên ổn bên phụ mẫu và tiểu muội muội. Hắn chưa từng mơ đến tiên đạo, cũng chẳng màng công danh. Nhưng chỉ một bước chân lạc lối vào khe đá kỳ lạ, vận mệnh hắn đã rẽ sang một hướng không thể quay đầu.Một ấn ký đỏ như máu - Huyết Ấn - khắc sâu vào linh hồn hắn, đánh thức dị lực cổ xưa, những giọng nói xa xăm, những bí mật bị phong ấn ngàn năm. Từ một thiếu niên yếu ớt, hắn bị cuốn vào thế giới tu luyện đầy hiểm ác, nơi sinh tử chỉ cách nhau một hơi thở, nơi lòng người còn khó lường hơn trời cao.Không chỉ tu luyện, Tiểu Lục còn mang năng lực đặc biệt: cộng hưởng và phát huy sức mạnh của các loài dị thú cổ xưa. Trên hành trình truy tìm sự thật, hắn sẽ lần lượt thu phục, hiến tế, hoặc ký kết huyết khế với những dị vật kỳ dị trong thiên địa, khai mở từng tầng sức mạnh của Huyết Ấn.Không phải hắn lựa chọn. Nhưng tất cả như đã được khắc sẵn trong máu thịt, tựa hồ một lời gọi mơ hồ từ kiếp trước, chỉ chờ thời điểm thức tỉnh.Là trùng hợp, hay là thiên mệnh?Là hắn đang chống lại số phận... hay đang dần bước về con người thật sự của mình?Nếu tất cả đã được định sẵn, thì hắn tồn tại để làm gì?Nếu không, thì vì sao mỗi bước hắn đi, lại như có vô số ánh mắt từ bóng tối dõi theo?Tiểu Lục không cam tâm.Nếu thiên đạo muốn hắn gục ngã, hắn sẽ nghịch thiên mà đi.Dù phải vẽ lại mệnh số bằng máu, bằng linh hồn... hoặc bằng chính sinh mệnh của mình.…
[Thế kỷ không xác định...] Chạy, Estia hốt hoảng, vội vàng đuổi theo những con người quan trọng với mình. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa! Đôi chân cô mỏi nhừ, lồng ngực cô phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, đôi đồng tử như chứa đựng cả bầu trời hoàng hôn dần bị bao phủ bởi màu sắc tuyệt đẹp của Huyết Nguyệt. Giống như chú chim nhỏ vùng vẫy nơi biển máu đỏ tươi, để rồi hoàn toàn bị nhấn chìm vào... Ah~ Nó mới tuyệt đẹp làm sao! Để cho nổi sợ xâm thực, Estia bàng hoàng, đồng tử mỗi lúc càng mở to hơn. Tại sao mọi thứ lại trở thành như thế này? Phải chăng đây là số phận an bài của kẻ bị nguyền rủa? Estia đã sắp đuổi kịp, một chút nữa thôi là bắt được hạnh phúc... Như tiềng gầm của mãnh thú, âm thanh của gió mạnh, như thể đang thét gào vì giận dữ, điên cuồng vồ lấy Estia. Nó xé toát mặt đất vững chắc, hất cô ra xa. Đập mạnh vào thân cây, Estia đau đớn, ho ra từng ngụm là máu tươi. Cô ngậm chặc miệng lại để ngăn cho những âm thanh yếu đuối không thể nào phát ra. "Emma, Jant, Ranna... Các cậu đừng... Đừng đi mà, đừng... Bỏ tớ lại một mình..." Đêm hôm ấy, chỉ còn lại một mình, sự tồn tại của cô độc...••• "Cô chủ, chu kỳ của Huyết Nguyệt lại sắp sửa đến, người có dự định..." Chàng quản gia vẫn đứng yên tư thế, tay đặt trước ngực, thoạt nhìn có vẻ như suy nghĩ, chờ đợi mệnh lệnh nhưng Estia có thể đoán được rằng anh đang ngập ngừng. Dù sao, đây cũng là một câu hỏi hay. "Có chăng là trường hợp hay thời gian cố tình đi nhanh, mang "ngươi" đến với ta?"…