câu chuyện có thật ở ditcord
lấy ý tưởng ở câu chuyện có thật…
lấy ý tưởng ở câu chuyện có thật…
Tác giả:Côi TựThể loại:Đam mỹ,cổ đạiNguồn:yuyu0108.wordpress.comTrạng thái:Full, 60 Chương+ 9Phiên ngoạiEditor: YinThể loại: ảnh vệ, sinh tử, ngọt ngào, chủ công,HEPhù Phong Phái vốn là nữ nhi nhưng bị nam nhân phụ tình sinh ra hận cũng quyết tâm luyện sinh tử dược mà đan dược này người khác uống vào giúp họ mang thai sinh con.Cô cầm theo lọ thuốc đi khoe với khắp mọi người về thành tựu của mình.Khắp nơi mọi người xôn xao. bàn tán: "Có thật không? Trước đây từng có chưa?"Không biết nữ nhân vật nền nghĩ tới thứ gì, mặt đột nhiên trầm xuống, chỉ về một góc, mọi người nhìn theo.Thập Thất ngẩng đầu không hiểu: "Nhưng mà ta là nam?" Mọi người, nín lặng...Nói tóm lại, đây là một câu chuyện vui vẻ hạnh phúc về một vị bảo chủ dẫn theo ảnh vệ đang mang thai bánh bao đi lại trên giang hồ, vừa chăm bánh bao, vừa nhân tiện khanh khanh ta ta...…
Gọi anh là thiên xứ hay là ác quỷ. Anh đã cho tôi những thứ ngọt ngào nhất trong cuộc sống này, nhưng anh lại cướp những thứ là của tôi.Có chẳng.. anh đã yêu em. Là cái ngày nhìn em trong cô nhi viện, hay là tận mắt chứng kiến nhìn em lớn lên, đã yêu em từ khi nào cũng chẳng thể biết. Cô bé 5 tuổi của anh!…
Liệu tôi có thể làm ngôi sao luôn tỏa sáng trong đôi mắt thấm đẫm hận thù của cậu không?…
Trích:____________________________________"Sẵn sàng chưa, con trai?"Tôi đã muốn nói rằng tôi chưa sẵn sàng, rằng tôi muốn ngủ ở nhà thêm một hôm nữa hay ở lại uống trà chiều với Sofi, thậm chí tình nguyện rửa bát hộ Maddy để chị mê tôi như bao người khác. Nhưng bố đâu có ý hỏi tôi, nên tôi không nói.____________________________________…
Chuyện bhtt…
Nơi giải đáp các thắc mắc, câu hỏi, bài tập của tất cả các môn học từ lớp 11 trở xuống. Bao gồm cả bài chuyên, học sinh giỏi,....…
Những gì bạn Pu vẽ nhưng không phải lúc nào cũng chia sẻ công khai :Đ…
Có những người dạy ta biết thương nhớ, nhưng chẳng bao giờ nhớ thương ta…
Chờ ngày em lớn...Cây còn đây,lá lìa cànhTruyện vẫn còn văn phong chưa được tốt,lưu ý khi đọc,mong góp ý nhẹ nhàng để mình cải thiện hơn và đương nhiên ai không thích thì có thể thoát ra…
Ngày Sim cưới chồng, xác pháo như những cánh hoa gạo lả tả bay, từng cánh từng cánh rơi xuống đường làng nhuộm đỏ bước chân nàng. Hôm nay Sim mặc áo lụa đỏ thêu hoa cúc vàng, chân mang hài nhung, môi son, má đào rực rỡ theo Hạnh về nhà chồng bên làng Đông Xá...Giọt mực đọng trên trang giấy trắng...Hạnh nhìn từng giọt lại từng giọt mực rơi thấm ước bức hưu thư chàng vừa soạn xong. Đen tuyền một mảng, hòa luôn cả nét mực chưa khô. Lại phải soạn lại một bức khác. Cả một đêm chàng chong đèn soạn thư bỏ vợ, bức này đến bức khác bị vứt xuống nền lỗ chỗ. Sao mà chàng vẫn chẳng soạn xong được. Nửa đời người đèn sách, chỉ một bức hưu thư cũng không viết nổi. Thật là muộn phiền.…
chỉ là một bài thơ. ^ nhưng lại là lời tự sự tác giả muốn gửi cho ai đó mặc dù biết rằng người đó sẽ không nghe không thấy và chắc sẽ không biết. .. cũng không nhớ ...^…