MATHEMATICIAN'S LOVE
"Tình yêu không có đúng và sai. Tình yêu nếu như phải đúng và sai như một bài toán thì nó không còn là tình yêu nữa."…
"Tình yêu không có đúng và sai. Tình yêu nếu như phải đúng và sai như một bài toán thì nó không còn là tình yêu nữa."…
Thời gian,Đức Quốc Xã,vết nứt thời gian.…
Viễn tưởng,lỗ hỏng không gian về quá khứ,thí nghiệm,công nghệ năng lượng xanh.…
Viễn tưởng,lỗ hỏng không gian về quá khứ,thí nghiệm,công nghệ năng lượng xanh.…
Tên: CHẠMTác giả: MojitoKhi ta chạm vào nhau, mỗi một loại tiếp xúc thân mật đều mang một ý nghĩa riêng biệt...Được viết ra dưới sự tưởng tượng của mình, không phải thực tế. Không thích xin đừng đọc.…
Một lời tóm tắt: Công chúa Bạch Tuyết và mẹ kế là nam của nàng.…
"Tí tách!.....""Em cứ tiếp tục khóc nếu như em muốn. Tôi sẽ không quan tâm đến những giọt nước mắt cá sấu ấy nữa đâu!......"Lời lẽ thâm độc vô tình của hắn khẽ vang lên tiếp nối cho tiếng gót giầy ngày một đến gần thân thể ngã khụy của bạn. Những ngón chân tím tái liên tục giật lên những đợt khiến bạn có cảm giác mù loà đi tia hi vọng nhỏ bé quý giá còn lại. Bạn giờ đến nhấc cả hai chân bản thân cũng không làm được thì sức đâu mà chống chọi là bọn họ đây? Lũ ác quỷ khát máu đầy chiếm hữu đang lạc vào tư tưởng tình yêu bệnh hoạn?........…
"Vắt chéo chân mình để làm điểm tựa sách cùng với tách trà trên tay, với một tư thế ung dung, bạn tựa vào chiếc đệm lưng ghế một cách đầy thoải mái và tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên bên cửa sổ, những chú chim sẻ nhẹ nhàng đậu trên khung cửa sổ chào đón cho một buổi sáng của vùng đất Sumeru đầy tươi tắn. Buổi sáng của bạn bắt đầu như thế đấy, được uống một tách trà nóng và thư giãn với sách để chuẩn bị cho kì thi tiếp theo của Giáo Viện Sumeru. Là một trong những học giả hiếm hoi trong suốt hàng trăm năm nay, với bề dày lịch sử của nó thì đã không ít người đã tốt nghiệp một cách thành công, có được một công việc yên ổn, phù hợp. Vậy nên, bạn cũng mong muốn và hi vọng bản thân cũng có một cái nghề để mưu sinh, chứ chẳng thể mãi sống cùng hai người họ được. Nhưng có vẻ ước mơ nhỏ nhoi giản đơn ấy của bạn làm cho họ có chút khó chịu thì phải?...Hay là việc bạn phải đối mặt với sự quan tâm thái quá của các vị Archon khác đến từ Đại Lục Teyvat rộng lớn này?Rồi làm sao đây khi mà tình trạng liên tục bị người này đến người khác trói buộc bên cạnh họ tiếp dục diễn ra khi bạn vô tình bị xuyên đến thế giới khác đây?Nhìn lấy các vị Aeon trước mắt, bạn quỳ xuống một cách vụng về để cầu xin được ban phước mà không hề hay biết rằng đó có lẽ là lần cuối bạn được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.....Đặc biệt là ở giữa không gian vũ trụ bao la này, liệu có ai sẽ thương tình mà cứu bạn ra mà không đòi hỏi gì không?......"…
"Em đang chạy đi đâu vậy?""Hộc! Hộc!.....""Bịch! Bịch!"Sự va chạm liên miên giữa gót chân bạn và nền đất đen tối tăm bẩn nhày nhụa màu mực khiến chuyển động của bạn trở nên khó khăn. Những giọt mồ hôi túa ra từ vầng trán rồi đến đợt hô hấp khó khăn của hai cuống phổi hoạt động liên tục khiến cơ thể bạn như cạn kiệt sức lực dần, hai bắp chân bạn chạy trốn khỏi hắn trong bấy nhiêu thời gian khá dài cũng như muốn rã rời khỏi khớp xương.Từng bước chạy là từng giây bắp thịt trên cơ thể bạn gào hét trong nỗi tê tái tột cùng nhưng bởi vì không thể chôn chân mãi tại nơi đây. Bởi vì không thể ở bên cạnh họ và cũng như không cam tâm số phận phải bỏ mạng ở đây khiến bạn như có một lý do mãnh liệt để tiếp tục trên con đường mịt mù phía trước....…
Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả nhé Tác giả : Dĩ Cách Editor : Xương ?Thân là một bác sĩ, làm sao tôi có thể không xả thân cứu người cho được ? Cứu người ? Thật không hổ danh "lương y như từ mẫu".Đâu ai biết rằng Kim Tại Hưởng - nam thần lạnh lùng trong giới y học lại có bộ mặt hoa hoa công tử khi đối diện với cậu kia chứ.Loạn, tất cả loạn rồi.Cuộc sống về sau này của Tuấn Chung Quốc cậu sẽ ra sao ?Sắc lang... Sắc lang đừng đến đây .... Ưm…
Tại sao nó lại khiến tôi không thể nào nhìn những con rối khác giống hệt như tôi dưới sự điều khiển ấy của em?Tại sao tôi lại trở nên ghen ghét đến tột độ như thế này khi mà chính em là kẻ có lỗi?.......Cũng như tại sao tôi lại không thể gượng trái tim mình để căm hận em?..........Những lời khen ấy đáng lẽ phải dành cho tôi! Y/n à!!.......Đáng lẽ em phải dồn sự chú ý của em vào tôi chứ không phải những kẻ kia!!.......Dừng lại đi! Làm ơn ấy! Xin em đấy!Xin đừng xoá trò chơi có được không?......Bởi ngoài nó ra thì chẳng còn cách nào khác khiến tôi có thể được gần em hơn được nữa!Cũng như tôi van xin em đừng tải về thêm trò chơi nào khác có được không?......Thứ tình cảm mà tôi dành cho em thật méo mó và vặn vẹo biết bao nhiêu. Nếu như tôi không phải là một nhân vật trong trò chơi ảo này, và nếu như tôi có thể thoát ra khỏi đây thì liệu em sẽ yêu tôi chứ?.......…
đọc rùi sẽ bít nhoa…
đêm hát bùng vỡ như dải ngân hà xoáy tím, tiếng reo cuồn cuộn quanh vòm mái; giữa quầng sáng ấy, hai dòng giai điệu đan nhau tinh tế đến độ mọi nhịp tim ngoài kia đồng loạt lặng đi. phút lặng chớm nở, một nụ hôn đậu hờ lên trán-mỏng tựa cánh bụi sao, mà lan hơi ấm sâu như mạch đất. từ sân khấu rực bonfire đến hành lang sau cánh gà lặng gió, họ mang theo vệt lân tinh nhỏ ấy, để mỗi bước tiếp về sau đều lung linh trong quầng mờ của nhớ nhung. câu chuyện bắt đầu bằng một "forehead kiss": thứ ánh sáng dịu êm, bền bỉ, vẫn ngân khi đèn đã tàn, vẫn hát khi tất cả đã thôi ca.…
Tập thơ của tôi…