Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Năm thi vào cấp 3 , cô may mắn đc lọt vào tốp 10 hs giỏi của trường lãnh thất . Ngôi trường nổi tiếng bậc nhất thành phố H . Nơi quy tụ nhiều cậu ấm cô chiêu của các gia đình giàu có. Tại đây cô gặp đc hắn, kể từ đó cuộc sống của cô có nhiều thay đổi****** Do gia tộc gặp biến cố nên hắn phải đi du hok . Cô đau khổ ép mình phải quên hắn . *** 7 năm sau , hắn trở về và là CEO của tập đoàn bạch thị . Tập đoàn đứng đầu châu á . Còn cô ,sau khi tốt nghiệp đại hok may mắn xin đc vào làm một công ty lớn . Tại đây cô lại một lần nữa gặp lại hắn.*** ***…
Em có một giấc mơ, đó là mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy anh nằm bên cạnh, chỉ cần nhẹ nhàng bình lặng, sống một cuộc sống hài hòa. Không có thế giới điên đảo này, không có môn toán cao cấp, không có kì thi đại học năm ấy, cũng không có suy tính gì về tương lai. Một lúc nào đó, em mong được nhìn thấy anh.Rồi em cũng đã thấy, thời gian lúc đó muốn ngưng đọng lại, đông cứng như tảng băng, nhưng anh lướt qua em, rồi đi mất. Có lẽ, ai cũng vậy. Cũng nên có cuộc sống riêng, công việc bận rộn phải làm. Thực sự em không là gì, không là ai mà để có quyền sáo trộn thứ đã vốn đi vào quỹ đạo, một lí lẽ bình thường của thế giới này.Chúng ta không ai đúng, không ai sai, chỉ có mối tình đầu trong mỗi người luôn là tín ngưỡng đẹp nhất, luôn là hoàn hảo, hoàn hảo đến mức ai cũng muốn gìn giữ không cho thứ gì khác vấy bẩn, sẽ rất để tâm đến tình cảm đối phương, để tâm từ những thứ nhỏ nhặt. Em nghĩ, nếu đổi lại, hai chúng ta yêu hai người khác đã không cố chấp như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng chấp nhận con người họ hơn, dường như thể chỉ cần bên nhau là đủ, không cần một tình yêu nồng cháy hay sâu nặng gì nữa hết. Lúc nghĩ vớ vẩn em lại tự hỏi, chúng ta có thể lại nắm tay nhau nữa không? Nhưng em bỗng dưng lại cảm thấy ớn lạnh. Có thể nhiều khả năng là không thể, và cũng không nên là như vậy nữa rồi. " Tạm Biệt"-------------…
Pháo hôi huynh trường tác tử nhật thường๖ۣۜMẹ đẻ: Nhất Chi Minh Nguyệt .๖ۣۜSố đo ba vòng: Si hán dấm chua tinh thụ x mỹ mạo công, chủ công, cổ phong, hệ thống, xuyên sách, sảng vănTích phân: 199,996,000Nguồn: Tấn Giang .๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần: Hoàn 69 tuổi + 0 lần chết lâm sàn ๖ۣۜNhử mồiTổng bộ thư viện hệ thống 007 thu đến một cái đặc thù nhiệm vụ.Cứu vãn ( ngạo thị quần hùng ) bên trong làm thiên làm địa rồi lại mỹ mạo cực kỳ mỹ nhân nam phối.007 thầm nghĩ ngăn cản pháo hôi nam phối tìm đường chết hoàn không đơn giản sao? Đem kết cục nói chuyện, Chu Cẩm Ngôn khẳng định sợ đến lập tức quỳ liếm.Kết quả --"Ngươi là nói phế vật kia là nhân vật chính?" Chu Cẩm Ngôn lười biếng nâng quai hàm."Là a đúng đấy!" Hệ thống 007 điên cuồng gật đầu, tận tình khuyên nhủ, "Khoái đối xử tốt với hắn điểm đi!"Chu Cẩm Ngôn mỉm cười."Trác Nhi, này rót rượu chia thức ăn gã sai vặt cũng không biết đi đâu, không bằng ngươi làm giúp đi?" Chu Cẩm Ngôn con ngươi mắt hiện ra không có ý tốt cười, không phải quán hội giả vờ giả vịt sao? Nhìn ngươi làm sao tiếp tục trang.Thẩm Trác sững sờ, nửa ngày ngày xưa chút nào không gợn sóng trên mặt ửng hồng."Trác Nhi, ngươi một cái phế... Người không phận sự, cũng không chuyện quan trọng gì làm, không bằng sau đó hầu hạ ta sinh hoạt thường ngày?" Chu Cẩm Ngôn làm trầm trọng thêm, cười hai mắt cong cong. Còn rất có thể chịu? Nhìn ngươi có thể chịu đến khi nào.Thẩm Trác cảm thấy được chính mình còn không có uống rượu, cũng đã say rồi. Chỉ có thể…
Title: The HealersAuthor: Thậm Miên aka Phong Vãn ThiênRating: RGenre: Lãng mạn, ngược tâm, smut pha chút thần bí tâm linh. Available Couples:Ma Kết - Thiên BìnhThiên Yết - Song TửSong Ngư - Kim NgưuSummary:"Anh đã từng nghe qua từ Twinflames bao giờ chưa?" Cô ngước mắt lên nhìn hắn, dường như thấy đâu đó thấy được mặt hồ mùa thu sóng sánh phủ lên con ngươi nâu sậm của cô.Hắn im lặng, cánh môi cũng không có ý định sẽ cất lời. Có vẻ như hắn bắt đầu nhớ về lần đầu tiên hai người gặp nhau, dường như bị hút đến mãnh liệt. Cái cảm xúc mà hắn chưa bao giờ có. Cô chẳng buồn thở dài lấy một cái, có lẽ vì đã quá đỗi quen thuộc. Quen thuộc đến mức chẳng dám hy vọng điều gì, nên cũng không tồn tại thất vọng nữa."Tôi xin lỗi." Ba từ vỏn vẹn phát ra từ phía hắn. Bước chân chuẩn bị rời đi của cô như bị níu lại, xoay người nhìn sâu vào đôi mắt buồn của hắn. Cô khao khát tìm thấy điều gì đó, nhưng tất cả, cũng chỉ là một tấm gương soi nhau đến trần trụi."Cảm ơn."Câu nói cuối cùng hai người dành cho nhau, trắng đen rõ ràng, đối nghịch nhau đến sòng phẳng. Dẫu vậy, kẻ tự xưng là Healer, vẫn không thể chữa lành cho chính bản thân mình.…