all diệp tu doujinshi
chỉ đơn giản là độ hường phấn của các anh nhà…
chỉ đơn giản là độ hường phấn của các anh nhà…
_KPOP Island_…
Vương Tuấn Khải, em không nhớ mình đã yêu anh từ bao giờ. Nhưng em sẽ không bao giờ quên đi khoảnh khắc mà anh bước vào cuộc đời em.Vương Tuấn Khải, rồi sẽ có lúc em trở thành cô dâu và anh là chú rể. Nhưng đáng tiếc là, em và anh mãi mãi cũng không thể nào bước chung một lễ đường.Vương Tuấn Khải, anh là ánh sáng không thể chạm, cũng không thể giữ nhưng tuyệt đối không bao giờ biến mất.Vương Tuấn Khải, tôi yêu anh ấy, chỉ yêu anh ấy. Nhưng dường như tình yêu của tôi chỉ dừng ở mức Fan và thần tượng.Vương Tuấn Khải, em luôn tự nhủ với bản thân mình rằng anh chính là mặt trời của em. Vì mặt trời chỉ có một nên anh cũng là người độc nhất trong lòng em.Nếu em sắp kết hôn, em nhất định sẽ tới gặp anh một lần. Đứng ở một nơi gần anh, không chụp ảnh, không hò hét, chỉ im lặng mà nhìn anh, để khắc sâu hình ảnh đẹp nhất của anh vào trong tim em. Bởi vì từ nay về sau, anh sẽ không còn giữ vị trí đầu tiên trong lòng em nữa.Vương Tuấn Khải - người con trai đầu tiên có thể làm tôi rơi nước mắt vì anh ấy, làm tôi hạnh phúc khi anh ấy mỉm cười và cũng làm tôi đau lòng khi anh ấy buồn.Vương Tuấn Khải - người con trai duy nhất không bao giờ làm tôi khóc, người luôn khiến tôi mỉm cười, người luôn luôn mang lại cho tôi cảm giác bình yên và chính là nguồn động lực lớn nhất để tôi tiếp tục phấn đấu vươn lên dù cho có khó khăn hay thất bại.Từ khi bắt đầu cho tới tương lai chỉ vì Vương Tuấn Khải.Vương Tuấn Khải, tôi yêu anh ?王俊凯,我爱你!?王俊凯,520 !?@TFBOYS - 王俊凯=Yinn=…
anh cũng chỉ viết cho em.…
- "Những dòng chữ bé xinh mà tôi đặt hết tâm tư và tấm lòng của mình vào, liệu có đáng?.."Fanfiction.Mỗi chương là riêng biệt, không hề liên quan gì đến nhau. Truyện của tôi sẽ sóng gió, tĩnh lặng lẫn lộn nên mọi người cân nhắc nhé.…
anh yêu em nhiều vai lon.…
bình thường nhưng cứ thử…
Chuyển ver khi đc au cho phép…
những đoản bách hợp mà mình tự tay viết , 2 đoản/tuần…
Người cũ còn thương…
Một năm học mới bắt đầu...…
không đọc tiếc cả đời…