Huyễn Giới
"Đông Hạo, rốt cuộc đâu mới là nơi mày thuộc về ?"…
"Đông Hạo, rốt cuộc đâu mới là nơi mày thuộc về ?"…
Cuộc sống vốn dĩ ko chờ ai,càng thật khó có được cơ hội lần thứ hai.…
Mi không có câu trả lời nào hết :v…
viết vì rảnh :))…
Dạ em viết Đam Mỹ…
Cuồng nhiệt một chàng trai năm 17 tuổi có gì là sai…
' thế giới khắt khe quá em nhỉ. '' yêu con gái vốn đâu phải chuyện kì quặc. '…
thể loại boylove,18+,ngọt ngào,bạo lực.…
Những câu quotes buồn, đúng tâm trạng mình lượm lặt được trên các trang MXH, và cả trong các tiểu thuyết ngôn tình. Có một số không nhớ nguồn, nhưng nếu nhớ mình sẽ ghi lại đầy đủ ^^…
(PHẦN 1)Người yêu thanh mai trúc mã đột nhiên tìm đến ký hợp đồng mang thai? Thương hại hay là hận ? Nhiều năm khổ cực trôi nổi, thêm nhiều vướng mắc cùng lúc xuất hiện. Phóng viên tin đồn đã trở thành người vợ bí mật của ảnh đế Thẩm Lương Xuyên. Nhiệm vụ phỏng vấn hàng ngày là vì: tìm cho ra rốt cuộc ai là bà Thẩm. Cô nàng tiểu thư tại vạ bất ngờ, trong phương diện tình cảm và cuộc sống, bị rơi vào vòng xoáy cực lớn, dùng chính đôi tay của mình , lần nữa thay đổi hoàn toàn.Trước khi cưới, người khiến cô sợ nhất chính là Thẩm Lương Xuyên.Sau khi cưới, cô lại càng phát hiện ra những mặt đáng sợ khác của Thẩm Lương Xuyên.Đêm hôm đó, cô vốn nghĩ rằng giữa hai người họ là hôn nhân đạt thành hiệp nghị lại không ngờ Thẩm Lương Xuyên không mặc quần áo."Anh, anh muốn làm gì?" "Làm chuyện nên làm." "..." Trên web đều nói, ảnh đế Thẩm Lương Xuyên là nam thần cấm dục, Kiều Luyến bày tỏ, vậy người mỗi đêm nằm ở bên người cô là ai?? Cuối cùng chịu đến khi hết hiệp nghị, Kiều Luyến bộc phát: "Em muốn ly hôn! Em muốn xoay người!" Thẩm Lương Xuyên ôm cô xoay người: "Ý của em là em ở trên anh ở dưới? Cũng không phải là không thể được..." "..."…
Mk tạo album để lưu lại những bức ảnh làm kỉ niệm.…
Sau khi nhận ra bản thân xuyên vào cơ thể của nhân vật phản diện đoản mệnh là Vi Tư Hào trong cuốn tiểu thuyết dở ẹc tên "Thiên Đạo Chi Tử" của cháu gái, cậu đã trốn lên núi, lấy cái tên là "Trạm Hoa Dạ" như một thân phận mới, sống cùng một lão bà trên đó với hi vọng không vướng vào những rắc rối. Tuy nhiên, sau nhiều năm, Hoa Dạ đã quyết định thay đổi ý định, cậu không muốn vướng vào rắc rối nhưng cậu muốn khám phá thế giới tiểu thuyết. Rồi cuối cùng cậu đã quyết định tu luyện võ công. Vì không muốn đoản mệnh, Hoa Dạ quyết không làm người quá nổi bật. Nhưng liệu mọi chuyện có đơn giản như thế không?…
Ngọt, Ngược tùy hứng nhưng đa số là Ngọt nhé😋 Mong đc ủng hộ nhiệt tình 👍👍👍…
"Tôi yêu em..!Chỉ muốn em làm của riêng"…
Mô tả truyện (bản không đầy đủ) Hiểu Ninh năm nay vừa tròn 20 tuổi, hiện đang học tại Trường Điện Ảnh An Nam- nơi sản sinh ra các ngôi sao hạng Hollywood.Với ước mơ ngọt ngào trong đầu và nắm trong tay vai phụ phụ phụ phụ thế thân vai chính.Cô chết đuối ngay lần đầu làm việc trong đời.Đệch vô lý vl.Hệ thống: 【Đi thôi tôi dẫn cô đi siêu sinh】Hiểu Ninh bám víu bằng không khí: ''Khôngggggg, bà mày không cam lòng hự... hự, hự''.''Tránh ra_''. Những cú đạp liên tiếp vào mặt hệ thống.Hệ Thống: ''....''. Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi.【Hứ vậy cô cứ ở đây mà hôn siêu phách tán】Hiểu Ninh: !!! Ớ.''Ấy ấy anh zai đừng nóng, tại tôi là diễn viên chuyên nghiệp nên ít nhất vẫn phải tỏ ra luyến tiếc với cuộc đời một chút''.''Anh xem, như vậy ông trời mới rủ lòng thương ban anh xuống đây với tôi''.Hệ Thống bị cô nịnh nọt cũng ngỏ ngỏ trong lòng.Quay ngoắt mũi nói: 【Hứ đó là điều tất nhiên rồi, khỏi phải nói】Hiểu Ninh: ''....''. Bà nhịn....Sau khi suy ngẫm lợi hay hại xong, cô thấy mình rất lãi liền nhanh tay kí hợp đồng. Dù sao món hời đã mời đến miệng ngại gì không ăn.''À tao quên, nhiệm vụ có khó không?''.Hệ Thống:【Dễ ẹc, yên tâm】...Sau khi xuyên qua vi diện, cái thứ 'dễ ẹc' trong miệng hệ thống liền biến đổi lạ lắm.Ánh mắt nữ chính nhìn cô như miếng thịt ngon, chỉ cần sểnh ra một giây lơ là. Cô sẽ bị nuốt không còn cọng xương.Hiểu Ninh rùng mình, chỉ vào nam chính: ''Đây nè, chị gái ơi đây nè! Đồ ăn của chị đây nè!! Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em chỉ là ng…
Truyện đầu tay mong mn đọc và cmt dứơi để minh sửa nhé…
Chắc là k hay lắm đâu nên mọi người đừng Chê…