

Chúng ta của năm ấy
Câu truyện là bức tranh thanh xuân rực rỡ sáng màu của những con người trẻ tuổi. Nơi đó vui có, buồn có, nồng nhiệt có mà lạnh nhạt cũng có. Thế nhưng dù có thế nào, những năm tháng thanh xuân ấy cũng là những hồi ức đẹp đẽ, quý báu nhất của họ, những nhân vật trong truyện cũng như mỗi con người chúng ta.P.S: Đây là tác phẩm đầu tay của mình, có gì sai sót mong mọi người góp ý để thay đổi. Hi vọng nhận được sự ủng hộ của mọi người!…

Ma quân hệ thống
PHẦN 1…

Cảm Xúc.
Cho 4 tiếng "Người cũ còn thương"…

xuyên vào otome game boylove có gì vui ?
kỳ ngôn là 1 otaku chính hiệu , sở thích nghiện otome game của cậu kiến 1 đứa trạch nam chỉ có ăn và ngủ ngày ngủ đêm chỉ cắm đầu mà chơi1 ngày nọ cậu vô tình xuyên vô bộ otome boylove mới chơi với tiêu chuẩn của 1 trạch nam mặc kệ công thụ chính cậu vắn cắm đầu mà hoàn thiện chò chơi này , cơ mà có vẻ mấy người kia ko chịu nắm ngày ngày sàm sỡ cậu a!!!tg : tui chứ ai[Diệp Miễu ]np. 5v1 . đam mỹ…
![[EDIT] Thao Thiết ăn sập cốt truyện - Phủ Tai](https://truyen247.pro/images/edit-thao-thiet-an-sap-cot-truyen-phu-tai-279959137.webp)
[EDIT] Thao Thiết ăn sập cốt truyện - Phủ Tai
Hán Việt: Thao thiết cật băng liễu kịch tình [ khoái xuyên ]Tên gốc: 饕餮吃崩了剧情[快穿]Tác giả: Phủ TaiEditor: Bất Tương Lộ Tình trạng: Hoàn thànhTình trạng edit: mỗi năm một chương ( ◜‿◝ )♡Thể loại: Nguyên sang, Không CP, Hiện đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Xuyên nhanh , Xuyên thư , Sảng văn , Thị giác nam chủĐứa nhỏ tộc Thao Thiết đói khát khổ cực cuối cùng cũng gặp được vô vàn phương pháp ăn no: Xuyên qua tiểu thế giới trong sách, thực hiện các loại nguyện vọng của pháo hôi, đổi lấy thức ăn linh hồn.Gửi gắm, vả mặt, báo thù...... Tiểu Thao Thiết nhếch miệng lộ ra hàm răng tỏa sáng lấp lánh, không có gì là răng của ta không thể giải quyết, nếu có, ta chỉ cần cắn hai cái là được.Trên đường lấp đầy bụng, tình yêu với ăn uống là vô hạn, mặc kệ ngươi là ngược luyến, sủng ngọt hay là thể loại văn gì, cuối cùng toàn bộ đều đến bị băng bó đến mức cha mẹ không nhận ra.-----------------------…

Ngày mùa hạ, ta gặp gỡ rồi xa
Sẽ không có tình tiết quá cẩu huyết hay ngược luyến tàn tâm, tiết tấu chậm rãi, ai không thích truyện nhẹ nhàng, điền văn thì xin hãy quay lại và đừng khiển trách ạ.Diệp Thanh sau khi vẽ xong bức tranh "Gông cùm" gây ám ảnh giới mộ điệu trong cuộc thi dành cho sinh viên toàn quốc liền biệt tăm. Khi lần nữa xuất hiện trước truyền thông, cô mang đến một buổi triển lãm kiệt tác mang tên "Anh". Những tác phẩm của Diệp Thanh lần này mang phong cách hoàn toàn khác với Gông cùm trước đó. Và có lẽ, Diệp Thanh là Diệp Thanh chứ không phải là Diệp Minh Châu lừng danh trước kia.Diệp Thanh và Nghiêm Giản gặp nhau lần đầu là khi cô bị mất chiếc ví ở siêu thị nhỏ toạ lạc trên một con phố sầm uất. Những ấn tượng ban đầu đã khiến họ có ký ức về đối phương. Lần thứ hai gặp lại là khi Diệp Thanh trở thành gia sư dạy vẽ cho em gái của Nghiêm Giản, thế rồi họ có cảm tình với nhau.Những tưởng tình yêu cháy bỏng ngày ấy có thể kéo dài mãi, sự khác biệt về thân phận cũng như công việc khiến anh và cô dần xa cách. Đỉnh điểm là khi Nghiêm Giản phát hiện ra thân thế của Diệp Thanh, và cũng là lúc những manh mối về Gông cùm dần tràn lan trên mạng xã hội. Sự mặc cảm và sự tự ti là thứ khiến Diệp Thanh và Nghiêm Giản xa cách. Rồi họ chia tay, đây cũng là lúc mọi chuyện đau đớn nhất cuộc đời Diệp Thanh xảy ra.2 năm sau, cũng vào mùa hạ tháng 7, Nghiêm Giản và Diệp Thanh gặp lại nhau. Những cháy bỏng, những nhiệt huyết như ngày đầu vẫn còn đó. Nhưng nút thắt ấy có còn có thể gỡ bỏ được hay không, khi với cô, cô đã không còn là Diệp…
![[POT][ võng vương + đa dạng ] Lạc Vũ chi luyến](https://truyen247.pro/images/pot-vong-vuong-da-dang-lac-vu-chi-luyen-148645862.webp)
[POT][ võng vương + đa dạng ] Lạc Vũ chi luyến
【 văn án 】【 ngắn gọn bản văn án 】Lấy báo thù danh nghĩa, yêu nghiệt thiếu nữ cùng phúc hắc chủ thượng cao nhất quyết đấu, từ đây, Rikkaidai vườn trường...Dân chúng lầm than! ! !【 văn nghệ bản văn án 】Tư Không Vũ: ngươi như muốn thành khuynh quốc lí suy diễn tao nhã, ta ở hải yêu tiếng ca lí đồ lưu tư nhai...Ngươi quân tử như ngọc, ta Lạc Vũ không rảnh!Komura Seiichi: đàn dương cầm thanh âm, tinh tinh ánh mắt, giữa hè ban đêm phổ liền hòa âm, xoay tròn là vũ đạo, cánh hoa là phiêu linh... Từ xưa tiếng chuông vang lên, ta hoài thành tín nhất tín ngưỡng, đối với ngươi nói, ta yêu ngươi!【 động kinh bản văn án 】-- tốt nghiệp tai nạn trên không ngoạn xong rồi, xuyên không võng vương thế giới, Lạc Vũ không nói gì nhìn trời,Đi! Không bạch hy sinh, trọng sinh cái gì , tóm lại là ta buôn bán lời!-- cha mẹ tuổi trẻ khi lưu lại khoa trương lại giả tạo sạp, cứu vớt khổ tình muội muội cái gì tiết mục, Lạc Vũ khóe miệng run rẩy,Có thể, Tư Không gia kiêu ngạo không tha tiết độc!-- gặp được vương tử, cộng thêm cực phẩm thân thích, Lạc Vũ ánh mắt nguy hiểm,Mỗi người đều phải vì bản thân làm những chuyện như vậy trả giá đại giới!-- nhưng là, nếu... Là giao phong Komura Seiichi đâu. . . ? ?Lạc Vũ rốt cục rơi lệ đầy mặt giơ ngón tay giữa lên,Ngươi muội a!Này hố cha xuyên không! ! !Quét mìn: bài này thiên lôi khoa trương lại giả tạo, võng vương vì chủ, đa dạng đi ngang qua, tác giả yy chi làm, không vui thận nhập ~~~>Nội dung nhãn: xuyên không thời không hào môn thế gia thiên chi kiêu tử tống mạnTìm tòi mấu chốt t…

SỬ VIỆT TRUYỀN KỲ. PHẦN 1: CON RỒNG CHÁU TIÊN
Đây là thời đại mà:Chúng ta biết Càn Long là vị vua tài giỏi của Trung Quốc, nhưng chưa chắc biết Quang Trung tài năng không kém, người khiến Càn Long phải ôm hận vì không thể mở rộng bờ cõi về phía nam.Chúng ta biết Quan Vũ, biết Lữ Bố dũng mãnh ra sao nhưng chưa chắc nhớ Việt Nam có Hưng Đạo Vương lừng lẫy ba lần chặn đứng quân Mông-Nguyên bất khả chiến bại.Chúng ta thuộc lào lào Tam Quốc, nhưng không biết Việt Nam cũng có một cuộc nội chiến Tây Sơn, Trịnh Nguyễn hấp dẫn không kém,..........Nguyên cũng như vậy, nó chán ghét môn lịch sử, nơi chỉ chắp cánh cho những giấc mộng còn dang dở buổi sáng.Nhưng số phận vô tình đưa nó xuyên không về quá khứ, tồn tại bất tử để chứng kiến hơn bốn ngàn năm lịch sử.....với biết bao xương máu, nước mắt của ông cha ta ngã xuống để gìn giữ hai chữ Đại Việt đến tận ngày nay. Bốn ngàn năm văn hiến ấy không đáng để bị ghẻ lạnh như thế....…