[Tokyo Revengers] Soda Bạc Hà ➪ ᶠⁱⁿᶜʸ
"Vừa ngọt vừa cay, lại đổ thêm một đống kẹo dẻo màu mè. Y chang ai đó, vừa sến vừa xàm còn thích chưng diện loè loẹt.""Hình như có đồ ngốc đang tự tả chính mình thì phải?"…
"Vừa ngọt vừa cay, lại đổ thêm một đống kẹo dẻo màu mè. Y chang ai đó, vừa sến vừa xàm còn thích chưng diện loè loẹt.""Hình như có đồ ngốc đang tự tả chính mình thì phải?"…
"Có bình yên nào mà không xót xa?" là một câu hỏi, cũng giống như một lời khẳng định, rằng muốn đạt đến tâm tư thanh tịnh lòng dạ an nhiên, bạn phải chấp nhận đánh đổi một thứ gì đó. Hoặc là những giọt nước mắt, hoặc là một bài học đau đớn khắc cốt ghi tâm.Như trong một cơn mưa năm ấy, tớ với cậu nắm tay nhau ra về. Cả hai chẳng có gì cả, đều ướt nhèm dưới làn mưa lạnh toát. Chúng ta chỉ có nhau, có bàn tay đó đan nhau thật chặt. Cơn mưa thanh xuân ấy lấy đi những cái ôm, những nụ hôn đầu. Để lại trong tớ một mùa yêu đầu tiên đẹp đẽ mà bây giờ, khi mà cả hai đã có hạnh phúc riêng, tớ vẫn muốn quay lại cơn mưa năm ấy mặc dù biết sẽ bị cảm lạnh. Vì nhiều khi, để tìm được người thương mình thật lòng, bạn phải trải qua vài món tình, vài lần cắm sừng và tan vỡ. Bạn mới nhận ra ai thương bạn nhiều hơn. Vì dẫu có cho cuộc đời là một phép thử, thì mỗi lần muốn trải nghiệm đều phải đổi lấy những thương đau. Chẳng ai có thể trưởng thành mà chưa từng vấp ngã, chẳng ai có thể lớn lên mà không ngu dại đôi lần.Hướng tới chủ đề là "Có bình yên nào mà không có xót xa", nhóm write đã tâm đắc, dồn nén những cảm xúc riêng tư của từng cá nhân, để viết lên những mẩu truyện hẳn chính các bạn đã đừng trải qua. Ở đó có nỗi nhớ, có nỗi niềm tâm tư, để lại qua từng dòng chữ viết trong một cuốn nhật kí đã bạc màu.Rất mong các bạn có một khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ. Vì biết đâu, câu chuyện đời của mỗi con người, bạn lại tìm thấy chính mình trong những dòng tâm tư của chúng tô…
RPA - Một ngôi trường của những người giàu, nơi mà sự phân biệt giàu - nghèo luôn xảy ra. Yuna Fushikawa, cô là con gái của 1 vị tỷ phú mafia ngầm lớn nhất nước Nhật - Inagawakai. Một ngày, cô chuyển đến nhập học ở trường RPA và tình cờ gặp được chàng trai tên Yuno Sawano với chiếc kính và vẻ mặt nhút nhát. Cuộc sống của cô dần dần bị đảo lộn khi cô biết được mặt tối khác của ngôi trường và những tội lỗi của những học sinh xung quanh. Từ đó cô bắt đầu hành trình thay đổi ngôi trường...Nhiều băng đảng khác khi biết được danh tính của cô đã liền đến trường và đập phá với mục đích là bắt cóc cô. Liệu cô có thể thay đổi chế độ của ngôi trường và liệu những sự thật về ngôi trường, về con người nơi đây có được sáng tỏ?''TIền...là một trong những thứ khiến con người bị chi phối ''Nếu có tiền, bạn sẽ sử dụng chúng như thế nào?-------------------------Dự án thứ hai :3 mong mọi người ủng hộ!…
Giới thiệu đôi nét về nhân vật : . Đây là bộ tiểu thuyết không có thật và rất tâm huyết của tôi. Nhân vật : Nữ chính : 1. Bảo Hân ( 18 tuổi ) Là một cô nữ sinh vô cùng xinh đẹp,hiền lành & thân thiện và chưa có người yêu .Nam chính : 1. Duy Trọng ( 30 tuổi ) là 1 YouTuber nổi tiếng. Anh và đàn em làm về vlog giúp đỡ người và được ủng hộ rất nhiệt tình. Trọng là người anh tốt bụng thông minh. Trọng cùng với Khoa Kiệt Quý làm vlog giúp đỡ m.n 2. Khoa ( 25 tuổi ) em ruột của Trọng. Tính tình nóng nảy nhưng đẹp trai. 3. Quý ( 23 tuổi ) vui tính nhưng không hiền4. Kiệt ( 21 tuổi) đẹp trai cao ráo ít nói và hiền nhất team .Mô tả : Hân biết về các anh em của Trọng rất giỏi và tốt bụng nên Hân quyết định đòi gia nhập team của Trọng để cùng đc giúp đỡ những cảnh đời bất hạnh. Và Hân cũng là 1 YouTuber tiktoker hot girl dịu dàng . Hân rất tốt với m.n luôn quan tâm m.n trong team nên được lòng của team và cả khán giả. Vì quá xinh đẹp và dễ gần nên Kiệt đã đem lòng thương Hân trước và... Quý và Khoa cũng sinh lòng yêu Hân... :vv Mời bạn xem nè =))…
Tôi đang thích một người con trai lớn hơn tôi hai tuổi.Hắn ta là một tên bất lương nổi tiếng ở vùng Tokyo.Và đặc biệt, hắn còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trường tôi :')---❗ OOC cực nặng❗ Truyện không ngọt không ngược không hài mà truyện nhạt =))…
Câu chuyện nó vừa là thật nhưng đã có thêm một số sự chỉnh sửa về lời nói câu từ vì ko thể nhớ rõ những gì đã xảy ra, tình tiết chuyện hoàn toàn là thật...Một màu hay nó ko thể có thêm màu vậy?????Chẳng có cái gì ngoài...Chuyện khá tiêu cực, là suy nghĩ của một đứa trẻ mắc bệnh tâm lý. Suy nghĩ và câu từ sẽ phát triển theo tuổi của nhân vật. Lúc bé suy nghĩ sẽ trẻ con rồi dần dần khác. Nếu khó chịu khi đọc thì nên dừng lại nha.…
Tiêu đề nhưng x3 hoặc không.¯\_(ツ)_/¯…
"Tình yêu của tôi dành cho em là đoá Lưu Ly xinh đẹp, là một tình yêu bền vững. Trái tim của tôi là của em, thân xác này cũng là của em, mọi thứ của tôi, đều sẽ là của em"Ra chương tuỳ vào thời gian rảnh của Rái.…
Đây là câu chuyện khá hư cấu và huyền bí.Anh- Là con của trùm buôn thuốc phiện khét tiếng, vì chứng minh mình là người tài giỏi. Đích thân anh đem giao thuốc phiện, trên đường đi lại bị mấy tên có thù oán với cha anh đuổi giết. Anh đành đi con đường nhanh nhất, băng qua một khu rừng, và đã gặp gỡ cô.Cô- Một nhà tiên tri, mang mệnh diệt tộc, vì thế bị gia tộc đuổi đi, không người thân và bạn bè, một mình đi trong khu rừng và đã gặp anh. Trích:Khi anh và cô đang chạy thoát, anh bị thương ở chân không thể chạy tiếp, ngừng một lúc nói với cô:Anh ngắt quãng nói, lời nói đầy chân thành, hơi không còn bao nhiêu. Đôi mắt thoáng nỗi tuyệt vọng. "Chạy trước đi, bên ngoài có người đợi sẵn, để tôi ở đây, sẽ... sẽ có.. người đến cứu tôi." Cô lắc lắc đầu, nắm chặt tay anh. Đôi mắt giờ đã ầng ậc nước. Run rẩy cố sức kéo anh.Anh cười nhạt, cả người ngồi sụp dưới đất, nói :"Cô yên tâm, khi ra tới đó sẽ có người chuẩn bị chỗ ở tốt cho cô, cô không bị bỏ rơi đâu.." Sau đó rút mạnh tay lại, đẩy cô đi.Cô lắc mạnh đầu, chạy lại khóc òa lên nói :"Tôi không cần nơi ở tốt, vì anh.... là.... chỗ bình yên mà tôi muốn ở. Tôi muốn.... bên anh" Cô nức lên, bả vai run run."Tôi không muốn xa anh.....!!" Cô vừa hét vừa lấy sức cuối cùng kéo mạnh anh lên.Anh dùng hơi sức cuối cùng kéo cô lại, ôm chặt vào lòng, lau đi nước mắt của cô, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại đó. Thì thầm nói :"Tôi cũng chưa muốn xa em...!"…
plot:Đôi khi chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã nhớ nhau cả đời chẳng hạn như câu chuyện tình yêu bi thương của Như Tuyết và Hạo Hiên.Như tuyết mắc bệnh hiếm lạ,chính vì lẽ đó mà cô rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài,dần hình thành thành cô gái trầm tính cô độc ít nói.Cô được ví như một đoá hoa tuyết,bề ngoài mỏng manh yếu đuối,bên trong mạnh mẽ với khát vọng được sống hạnh phúc bên người thương.Nhưng,Hạo Hiên lại hoàn toàn trái ngược với cô,anh như một chàng bạch mã hoàng tử đang chờ đợi nàng công chúa của mình,nhà giàu,học giỏi và năng động, người lạ nhìn vào đôi mắt biết cười của anh trong phút chốc mọi cơn mệt mỏi đều tan xuống,thế mà một người hoàn hảo như anh lại nhìn trúng cô gái cô độc Như Tuyết?.Anh bắt đầu hành trình đi thu phục trái tim của cô và giúp cô tìm đươc nhiều niềm vui trong cuộc sống dần dần trái tim của Như Tuyết lại được hé mở và cũng chính là lúc tất cả sự thật được phơi bày...-sarahie-----------Vì là tác phẩm đầu tay nên còn nhiều thiếu sót:3,mong mn hãy cảm thông cho và nhẹ nhàng góp ý-nhắc nhở,mình sẽ coi những lời nhắc,góp ý đó là động lực để hoàn thành thật tốt cho các tác phẩm sau💗…
Có người nói,nếu một người đã quen sống trong bóng tối,ánh sáng đến cũng chỉ là quấy rầy.Cô từng là một cảnh sát ngầm.Một lần sống sót,đánh đổi bằng nửa thị lực và toàn bộ lòng tin.Một hôn ước cũ kéo cô về giữa những người xa lạ.Ngôi nhà ấy, rộng đến mức tiếng lòng cũng vọng lại.Anh không thích cô,cô chẳng mong ai thương mình.Chúng ta cứ thế sống cùng,như hai đường thẳng tưởng chừng sẽ không bao giờ cắt nhau-cho đến khi một người quay đầu,và người kia đã khuất bóng.…
Một câu chuyện nhẹ nhàng mà S. muốn gửi đến các bạn, cho những ai đang yêu đơn phương, cho những ai đang đợi chờ một người nào đó. Dù cái kết cho câu chuyện của các bạn như thế nào cũng đừng thấy hối tiếc. Bởi vì bạn còn may mắn hơn nhiều người ngoài kia, bạn vẫn có người để thầm thương trộm nhớ, vẫn có một chành trai đặc biệt xuất hiện vào những năm tháng đẹp đẽ nhất trong thanh xuân của bạn. Vì thế hãy cứ vui, cứ đau, cứ yêu, cứ thương hết mình, bởi vì đó là thanh xuân.…
Có những mùa hè đi qua để lại dấu chân cát vàng trong ký ức, có những đứa trẻ từng lạc nhau sau một cánh cửa sổ khép hờ rồi lớn lên mang theo cả khoảng trời nắng cũ. Và rồi, khi gặp lại, cậu bỗng giật mình nhận ra rằng nắng vẫn còn đó, chỉ là trái tim đã biết rung lên một khúc ca khác.------------------------Ngày đăng: 14/08/2025Nguồn ảnh bìa: https://www.pinterest.com/pin/646759196525432716/…
Câu chuyện về một cô gái và thanh xuân năm 17 tuổi. Những buồn vui, những bất hạnh, những giây phút không thể quên hay những vấn đề khó xử, tất cả đều được gói gọn trong hai chữ "thanh xuân". Thanh xuân của mỗi người không phải ai cũng đều ngọt ngào như viên kẹo, không phải ai cũng có thể vượt qua và chấp nhận nó. Đối với cô gái ấy cũng vậy, năm 17 tuổi, cái tuổi mà cô hằng mong ước lại trái với những gì cô tưởng tượng. Nhưng đâu phải cuộc sống nào cũng đầy rẫy những điều xui xẻo, chỉ là mỗi con người ấy đều không nhận ra được những hạnh phúc giản đơn nhất xung quanh họ.…
Cô vì một Lô Vĩ Vy Vy hồng y mạnh mẽ và một Nhất Tiếu Nại Hà bạch y thanh lãnh mà hâm mộ không thôi. Cũng muốn kiếm một game chơi cho đã cơn ghiền nhưng khổ nỗi lại quá kén game, mãi thật lâu vẫn chưa chọn được.Cho đến khi nam thần của cô nhắc đến việc anh ấy đang chơi một tựa game kiếm hiệp, cô liền nhanh chân lẹ tay tải ngay game đó về, ảo tưởng biết đâu mình sẽ có cơ hội được gặp nam thần trên game.Thế nhưng, đời méo như mơ :))Cô muốn gặp được một Nhất Tiếu Nại Hà, hay chí ít là nam thần của cô, vậy mà ông trời lại cho cô gặp một tên vừa dở hơi vừa bám người -.-…
Ở trong thị trấn nơi tôi ở, những người sử dụng những thanh kiếm xách ngang hông thường kể cho chúng tôi những cậu nhóc cô nhóc những câu chuyện phiêu lưu của họ khi còn trẻ, khi không còn ý chí phiêu lưu nữa họ tìm một nơi đủ tốt để dừng chân để xây dựng cuộc sống mới, ở đây có 6 người to lớn với khuôn mặt dữ dằn nhưng ai cũng tốt bụng, họ đang nói chuyện với một người đàn ông tuổi ngoài 30 với một tấm áo choàng với một cây gậy . Người ta thường nói rằng rất khó để gặp được một người sử dụng được ma thuật ở những nơi như thế này. Và người đàn ông đó ,người có khả năng sử dụng ma thuật lửa và đất, cựu pháp sư hoàng gia. Tên ông ấy là Rowan van Sirrius, và cũng là sensei của tôi. Và mọi người đều gọi sensei của là Rowan-san. Ngoài ra người còn là cựu mạo hiểm giả hạng A và những người bạn của ông ấy đã bảo vệ thị trấn của chúng tôi khỏi lũ ma thú hung tợn . Còn tôi tên là Sei. Xin giới thiếu bạn đến với thị trấn của tôi…
"Không biết tự bao giờ, bia đá trước mặt cậu ấy, một người vốn xa lạ nhưng rất quen thuộc, đang vấn vương mọi điều. Người đó lạnh lùng quay lưng đi sau màn vung tay tựa chừng như vứt bỏ mọi thứ, xung quanh tấm bia mọi rong rêu, vết tích thời gian để lại đều biến mất.Một nhành hoa mới trồi lên bên cạnh như đang tưởng nhớ ai đó, không biết tự bao giờ ánh mắt đỏ hoe của cậu ấy đang tưởng nhớ một điều gì đó. Một nơi mà chàng trai thuộc /về/ một ai đó đang chờ đợi."Nam sinh ra trong một gia đình có truyền thống là xã hội đen, cha cậu đã quyết định trở thành doanh nhân thay vì kế nghiệp băng đảng của gia đình. Người cha với trí thông minh, tư duy lanh lợi kèm khả năng lãnh đạo phán đoán cực kỳ chuẩn xác đã giúp ông xây dựng được một tập đoàn lớn.Nam vì biến cố lớn đã phải gia nhập vào băng đảng của ông nội khi chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cha hắn lại cố thay đổi cậu với hình tượng người con trai cả gánh vác công việc thừa kế tập đoàn mà ông đã xây dựng.Câu chuyện bắt đầu đến một ngày Nam có giấc mơ kì lạ. Dẫn đến cuộc hành trình tìm hiểu, chiến đấu của Nam với những sinh vật đến từ thế giới khác và những trách nhiệm trong cuộc sống hiện tại. Với áp lực đè nặng từ xã hội đến trọng trách thừa kế và những khó khăn trong việc chống chọi lại thế lực bên kia. Liệu những thứ ấy có khiến cậu bỏ cuộc?Cuốn sách được viết theo cảm hứng của mình nên có gì sai sót hay khó hiểu thì xin lỗi nha.Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc cuốn sách này! Chúc các bạn một ngày tốt…
Đông Linh Đại Lục có năm vùng đất lớn. Lớn nhất là vùng Trung Địa nằm ở trung tâm của Đại Lục, giàu có, trù phú. Phía Nam là vùng Thiên Nam với rừng rậm, đồi núi và hệ thống sông ngòi chằng chịt, người dân hiền hòa nhưng cứng cỏi. Cuộc sống nhàn hạ nhưng cũng có phút phiêu lưu. Phía Đông, xa ngoài khơi, nơi được cho là điểm mà mặt trời mọc và nguồn gốc của những trận cuồng phong dữ dội, các cụm đảo được gắn kết với nhau bởi những liên minh lỏng lẻo, cùng một chính quyền trung ương không có thực quyền, ấy là Loạn Tinh Hải. Ẩn sau những ngọn đồi cao nhất ở phía tây của Đại Lục, chính là một sa mạc cùng cực khắc nghiệt, con đường cát tràn ngập những đoàn thương nhân mang hàng hóa từ Trung Địa đến nơi tận cùng ở bên kia Đại Lục, chào đón ở nơi dừng chân cuối cùng chính là thành phố bằng vàng ròng Kim Sa Thành, viên ngọc báu sáng giá của vùng đất Sa Hải khắc nghiệt. Và ở phía Bắc, tách mình ra với phần còn lại của Đại Lục bằng những dãy núi tuyết cùng những vùng đồng cỏ trải dài tận chân trời, vùng Băng Nguyên là nơi mà vó ngựa tung hoành, nuôi dưỡng những chiến binh thiện chiến nhất và hung bạo nhất, người dân nơi đây có lẽ đã biết cưỡi ngựa trước khi biết nói sành sõi.Trần Thiếu Sinh là một thanh niên ẩu thả, bê bối, nhưng mang trong mình niềm yêu thích các câu chuyện cổ tích và nghiên cứu lịch sử. Khốn khổ thay bản luận án tốt nghiệp chuẩn bị thật kỳ công lại được đặt ở kệ sách Tiểu Thuyết trong thư viện. Quyết tâm chứng minh cho công trình sưu tầm và nghiên cứu của mình, Thúc Sinh lên k…