Dữ phụ
…
Tôi - một sinh viên Y khoa đang đứng thất thần giữa Sài Gòn nhộn nhịp.Bác sĩ - một ước mơ, một khát vọng, tôi đã bước một chân qua ngưỡng cửa ấy, nhưng, có nên tiếp tục,...Một buổi chiều nhạt nắng, qua khung kính xe buýt đã mờ đi vì năm tháng, dòng người cứ thế, chen lấn, xô đẩy, hít khói bụi mà tiến về phía trước..... Một buổi chiều nhạt nắng, trên khung kính xe buýt đã mờ đi vì năm tháng, giọt nước mắt cứ thế, tan ra, hòa vào vạn vật....…
Tình yêu là gì cô ấy đã hi sinh mọi thứ cho ngừời mình yêu đổi lại...thì nhận được cái gì???…
Cuối hạ đầu thu cái thời tiết nóng nực khiến con người ta như chỉ muốn chui vào trong tủ lạnh mà ở luôn dần biến mất và thế vào đó là tiết trời mát mẻ, dễ chịu. Thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua các tán lá hay khóm tre như đang đùa nghịch tạo ra những âm thanh xào xạc nghe rất vui tai.Khoan nói về thời tiết. Kể về tôi - cô gái cấp 3 cũng chẳng xinh xắn hay dễ thương cho lắm nhưng cũng không đến nỗi nào, IQ thì cũng bình thường, năm ấy vừa tròn 17. Người ta nói: "Tuổi 17 mới bắt đầu thanh xuân, Tuổi 17 là những khoảnh khắc không ngừng sai lầm. Nhưng dù là sai trái đến đâu đi chăng nữa đó vẫn chính là thanh xuân. Là thứ ta trân trọng và ấp ủ cho đến khi mình không còn lại gì cả...…
Tôi xin cậu, thà cậu ghét tôi, chửi tôi, nói những lời khó nghe với tôi, còn hơn là cậu trốn tránh tôi.Cậu có biết không nhìn thấy cậu, tôi phát điên là lo sợ ra sao đâu.Nên, cậu đừng trốn tôi nữa, có được không?…
Tớ thích cậu nhiều lắm đấy, nhiều hơn cả cậu thích tớ nữa.…