Japanese Songs - Những bản nhạc Nhật hay
Như tiêu đề, ở đây mình đề cập những bản nhạc Nhật hay bạn nên nghe.…
Như tiêu đề, ở đây mình đề cập những bản nhạc Nhật hay bạn nên nghe.…
Với tinh thần một con người u mê Thượng Ẩn 4 năm qua, mình cố gắng dựa vào phong cách văn và tính cách của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân mà cảm tác ra câu chuyện này, hi vọng được sự đón nhận và ủng hộ của các bạn.Câu chuyện dựa vào 80% câu chuyện ngoài đời thực giữa mình và cậu bạn trong lớp. Đó là thanh xuân 3 năm cấp 3 của hai đứa mình, đến được với nhau hay không xin mời các bạn đọc nhé.Mình viết câu truyện này mong muốn giữ lại mối tình sâu đậm này, để sau này già có thể lôi ra đọc lại.Đó là mùa noel 2021, mình nhận được lời tỏ tình từ cậu bạn." êi mày, quân trong trường đồn rằng hai bọn mình yêu nhau, hay hai đứa mình yêu nhau thử đi?""Thằng điên"…
-"Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa, dù là bao nhiêu kiếp qua đi anh vẫn yêu em. Dù sau này em biến thành hình dạng gì, xuất hiện ở đâu, anh nhất định sẽ tìm được em."-"Thế...nếu như anh không tìm được em thì làm sao?"-"Anh sẽ chờ đến khi gặp em."…
chuyện của mấy đứa ngốc xít, nói còn chưa sõi đã tập tành iu nhau…
Như tên truyện, đây là góc tôi vô tri những ý tưởng không thể viết thành truyện dài hoặc vô tình nghĩ ra, ship cp có, bình yên chill chill cũng có, vô tri cũng có nốt...18+? tùy tâm haha…
Thể loại :đam mỹ, HETruyện viết dựa theo sự yêu thích, không liên quan người thật…
*bắn tim*…
Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…