Nghè Tú
Anh tú Sơn vừa cất cái roi mây vào góc tường lại phải lôi ra gõ gõ mới xua được đám trò đi, vừa loạt xoạt xếp giấy mực vừa nhăn mày nói: "Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, quan bác cứ làm thế chỉ tổ chúng nó hư thôi!"Anh nghè Thạch thả xong bó sen vào cái chum cạnh hiên nhà thì nhảy tót lên chõng ngồi cạnh người kia, bị người ta tét cho hai cái vào đùi vẫn cười toe mà dỗ: "Thầy tú đừng có giận tôi mà hại thân, bọn trẻ vẫn nghe lời, vẫn say chữ đấy thôi! Trẻ con nghịch ngợm một tí mới dễ nuôi dễ lớn.""Vâng! Dễ lớn thì có dễ lớn thật" - Anh tú Sơn chầm chậm nói, tay lật ngửa hai chén trà rồi đặt một chén ngay cạnh người kia - "Có một đứa lớn tồng ngồng đây chứ đâu xa. Còn đỗ đến ông Nghè cơ mà!"Anh nghè Thạch vẫn cười hề hề, nhanh tay nhấc ấm trà lên lắc tròn mấy vòng rồi rót vào chiếc chén phía đối diện, giọng ngọt như mía lùi: "Có đỗ đến ông Bảng ông Trạng, đỗ đến Ngọc Hoàng thì cũng về rót trà cho thầy Tú thôi. Thầy nhỉ?"…