Thích Đông
Khi còn bé, cô luôn thấy mùa đông thật lạnh, lạnh đến mức dù quàng khăn, mặc áo thật dày vẫn cảm giác gió lùa vào từng kẽ tay. Nhưng khi gặp Nhật Dương, cô lại cảm thấy mùa đông không còn quá rét buốt nữa.Cậu ấy giống như ánh mặt trời giữa ngày mưa rét, không quá chói chang, nhưng đủ để xua tan cái giá lạnh.Lần đầu gặp, cậu là một thiếu niên cao gầy với đôi mắt sắc sảo và nụ cười có chút bất cần. Nhưng khi nói chuyện, giọng điệu lại chậm rãi và điềm tĩnh đến lạ. Cậu giỏi nhiều thứ, tỏa sáng theo cách của riêng mình, nhưng cũng là người khiến cô cảm thấy có chút xa cách.Năm tháng qua đi, thời gian cứ ngỡ đã cuốn trôi tất cả, vậy mà khoảnh khắc nghe đến tên cậu, trái tim cô vẫn lỡ nhịp như năm nào.Cậu ấy... vẫn còn ở đây.Cô đã từng nghĩ, nếu có một ngày gặp lại Nhật Dương, mình sẽ ra sao? Có nên cười thật tự nhiên, giả vờ như chưa từng có gì đặc biệt? Hay sẽ lặng lẽ đứng từ xa, chỉ cần biết cậu ấy vẫn ổn là đủ?Bàn tay An Hàn siết nhẹ góc sách, hàng mi rũ xuống che đi ánh mắt phức tạp.Hóa ra, gặp lại ánh dương năm ấy... lại khiến lòng người hoang mang đến thế.…