√Bỉ Ngạn Hoa Yêu√
Bỉ Ngạn Hoa Yêu Ta không biết là ta đã chết, cho đến khi có người nhắc ta.Ta cũng không rõ người đó là ai, chỉ biết rằng người đó nói rằng ta mang theo chấp niệm quá sâu.Ta có chấp niệm gì mà không thể quên được? Đến ta cũng không rõ nữa. Truyện kể rằng ta rút chiếc trâm bạc trên đầu, mớ tóc được vấn cũng theo đó rơi xuống, vươn trên vai ta. Ta nhìn trời đêm bên ngoài, Tây Sương viện rất tĩnh mịch, ta ngắm cây trâm một lúc, nhẹ giọng nói với nha hoàn duy nhất hầu bên cạnh ta "Tiểu Trúc, ngươi bảo thiện phòng làm ít bánh đậu đỏ mang đến, ta muốn ăn"Ta nằm trên ghế quý phi, ngẩng mặt nhìn trời. Bàn tay ta siết chặt cây trâm, ta nghe thấy giọng mình nhẹ tênh "Vân Tư, ta vì ngươi mà mệt mỏi quá rồi"Cơn đau nhói từ lồng ngực lan ra, khiến ta không mở nổi hai mắt nữa, bầu trời đêm ngoài kia cũng xa dần.Ta chìm trong giấc mộng, có cảm giác mình trôi lơ lửng, nhưng ta không buồn mở mắt ra. Ta nghe thấp thoáng tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần, càng lúc càng quen thuộc.#BốiTâm…