Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Phạm Vũ Hoài Nam chỉ là của một mình Đinh Tấn Khoa này thôi đó!" - "hồi nào?""em thích anh Nam!" - "kệ em 🫠""Anh đâu cho em ở lại nhà anh?" - "không cho kệ anh 🫠""Khoa ơi...mình quay lại nha em?" - "hong"KhoaRed, KhoaRed, KhoaRed!…
Tôi chưa bao giờ nói yêu cô. Và cũng sẽ không bao giờ dám để nói lên điều đó. Nhưng tôi sẽ không hối tiếc bất kì điều gì. Vì đâu đó đã có người từng nói rằng. " Đơn phương chính là thứ cảm giác đẹp đẽ và sâu sắc nhất của thời niên thiếu." Tôi hạnh phúc vì đã cùng cô trải qua những thời khắc đẹp đẽ đó. Còn cảm giác cô dành cho tôi ư? Có thể trong cô có chút tình cảm dành cho tôi. Nhưng để gọi đó là tình yêu thì không phải. Đã có quá nhiều câu hỏi cho bản thân tôi. Hoài nghi rồi ngộ nhận. Đã đến lúc tôi biết phải buông. Người bắt đầu tất cả là tôi. Và bây giờ cố gắng để kết thúc nó cũng là tôi. Cuối cùng câu truyện gấp lại vẫn là công chúa hạnh phúc bên hoàng tử suốt về sau. Chú lùn chỉ có thể làm công chúa vui như một kẻ ngoài lề, là một nhân vật phụ hoàn thành tốt vai diễn không hơn không kém. Please comment and vote if y'all like it. Một điều nữa là mong các bạn tôn trọng bản quyền. Please no copy or re-up this story. Thank you.:)…
Chỉ là một câu chuyện nói về những suy nghĩ trong lòng một thiếu nữ cấp ba khi lỡ thương thầm một cậu bạn học lớp bên cạnh. Cô gái rất muốn nói hết cho chàng trai biết tình cảm của mình thế nhưng lại sợ...một thứ cảm giác rất hiển nhiên mà ai yêu đơn phương cũng biết đó là sợ bị từ chối. Đến cuối cùng tình cảm từ từ ngày một lớn, mỗi ngày cô chỉ mong gặp người đó một lần cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.... Tình cảm không thể nói ra khiến cô cảm thấy có chút vướng nên cô muốn viết nó thành một câu chuyện và thỏa sức ảo tưởng đến những điều tưởng chừng như không có thật... Và lại thêm nhiều diễn biến khiến cô không thể đoán trước được...…
Truyện hay, cảm động, thử đọc 1 lần trong đời______________Bị người yêu thanh mai trúc mã phản bội, tôi liền xách túi bỏ đi. Cái gì trúc mã dịu dàng, thiếu niên trong trắng, tôi đều không cần nữa. Người tôi cần chỉ có anh ấy, giám đốc Lạc Cảnh Minh bá đạo, tự luyến, kiêu ngạo không ai bằng!__________________Nguồn: Ngôn PhongMình chỉ re-up lại ^^…
FanfictionFanfictionAuthor : Vũ LamKhông liên quan quá nhiều đến nguyên tácOOC, buff hợp lýKhông phải fan nguyên tác, không phải fan phim. HE, HE, HEĐiều quan trọng nhắc lại 3 lầnLần đầu thừa nhận một người là bạch nguyệt quang, là ánh trăng sáng soi đường dắt lối. _Tiêu Nhược Phong. Đó là chấp niệm của ta. Nhưng ta không cứu được người ấy. Ta lại sai rồi. Ta lại tận mắt nhìn người ấy chết đi. Ta muốn ôm huynh ấy, nhưng tay ta lại xuyên qua huynh ấy.. Ta... ta không chạm được vào huynh, Nhược Phong.. Phu quân của ta, ta lại không cứu được chàng. Ta lại bỏ cha con chàng đi trước... ta xin lỗi..Nhược Phong-…
Cp: Đức Hiếu × Trung Quân"Ngày hôm đó nắng rất trong, trời rất xanh và cao, cậu cười tươi ôm chầm lấy cô gái ấy như kẻ thắng cuộc.Chỉ có anh đứng bên tán ngọc lan tỏa hương thơm ngát là nhòe mi mắt..."Lưu ý: đây là sản phẩm được tạo thành từ trí tưởng tượng của Xù, không áp dụng lên người thật, nên hãy tôn trọng mình, đừng mang con mình đi khi không có sự cho phép nha. Thân ái 🙆♀️…
"Giữa hàng tá người đông đúc trên sân cỏ, tôi vẫn nhận ra bóng dáng cậu. Nếu ánh mắt có lướt qua nhau, mong cậu mỉm cười cho cơn sóng trong tôi dịu lặng..."…
Tên gốc: 听说侯府小公子在剑林强吻了对手Link: truyện gốc hiện tại drop ở 7 chương rồi nha https://7yuan7.lofter.com/Trong lúc dịch mình sẽ thêm và sửa lại một số tình tiết mình thấy hợp lí hơn nên sẽ hơi khác truyện gốc Truyện mình sẽ bám sát tình tiết trên phim và bộ truyện Bạch Mã Mình khá thích tính cách nhân vật nên sẽ cố gắng không OOC nháhttps://7yuan7.lofter.com/…
"Cót két...cót két", tiếng xích đu ngoài kia lại cất lên giữa bầu không khí đêm tĩnh mịch. Và...tôi lại nhớ đến cậu...[highest ranking: #3 in threeshot, #191 in romance, #136 in truyenngan, #16 in donphuong]…
Tên: "Lùi Một Bước Biển Rộng Trời Xanh"Tác giả: Miêu Miêu Thích Viết. Thể loại: Hiện đại, anh em không cùng huyết thống, ABO, ngược tâm. "Thật xin lỗi, anh..." Khi tay anh ấy sắp chạm vào đầu cậu, không hiểu sao cậu lại nhớ đến những lần cậu thấy anh bên người khác, rồi cả những lời anh nói hôm qua... Cạnh. Cậu hoảng hốt lùi về sau né tránh khiến cái ghế bị ngã ra sàn, bàn tay anh cũng dừng lại giữa khoảng không của cả hai. Cậu chợt nhận ra mình vừa làm gì, bối rối muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích điều gì, vì vậy chỉ có thể lắp bắp lặp lại "Thật xin lỗi, em, em chỉ là, chỉ là..." Anh cũng sực tỉnh, nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi đưa tay muốn vuốt ve đầu cậu như mọi lần để bảo: "Không sao đâu." Nhưng, cậu lùi về sau, bàn tay anh lần nữa dừng giữa không trung, nụ cười đọng lại, căn phòng lần thứ hai rơi vào yên tĩnh. Cậu hít sâu một hơi, lặng lẽ nắm chặt tay để kiềm chế những đau khổ, khó chịu, chán ghét cùng sự yếu đuối của bản thân vào trong rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, ra vẻ nhẹ nhàng như bình thường nói: "Haha, tại tối qua em có đọc vài tài liệu thấy người ta bảo Alpha và Omega không phải bạn đời của nhau thì không nên tiếp xúc quá gần nhau nên theo bản năng né tránh haha..." Cậu gượng cười nhìn vào mắt anh, đôi mắt nâu mềm mại dường như ánh lên chút gì đó tổn thương khiến cậu nhanh chóng nghiêng đầu né tránh. "Nhưng chúng ta là anh em mà... Từ nhỏ đã luôn gần gũi với nhau..." Anh lắp bắp, giọng nói có chút bối rối hiếm thấy..._________Nguồn ảnh: T…