Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tôi Livestream Nuôi Thú Con Ở Thời Đại Tương LaiTác Giả: Vi Miêu Tác TrànhEdit: Hạ DuSố Chương: 103+11 ngoại truyệnThế loại: Đam mỹ, Tương lai, Xuyên việt, Ngọt sủng, Chủ Thụ, Mỹ Thực, Livestream, HEGiới thiệu:Cố Dữ Miên làm việc trong một tổ chức cộng đồng, có cuộc sống ổn định, cho đến một ngày cậu xuyên đến thời đại tinh tế.Tương lai này không giống với trong tưởng tượng của cậu.Hot search weibo: #Con người chính thức được đưa vào danh sách loài có nguy cơ tuyệt chủng#Tiêu đề tờ báo ngày: Cố Dữ Miên: ...Lương năm mười triệu? Thật trùng hợp, chuyên ngành của cậu chính là nhân viên chăn nuôi..Các Streamer khác một lòng cố gắng nổi tiếng, lôi kéo fan, đấu đá lục đục.Cố Dữ Miên một lòng nấu cho cơm mèo, chải lông cho husky, đút sữa cho bé gấu trúc.Nhưng phòng Livestream của cậu lại... càng ngày càng hot.Rất rất lâu sau đó, Cố Dữ Miên mới phát hiện, bé báo tuyết cậu nhặt về là vua của đế quốc, gấu trúc là minh tinh đang hot, Husky là tác giả truyện nổi tiếng nhất tinh tế?!Nóng nảy u ám nhưng bên trong lại ngây thơ báo tuyết hoàng đế công x không cầu không tranh sắc đẹp trời ban con người thụ.…
Vân Nguyệt được cứu sống trong 1 tai nạn xe , bố mẹ mất là tiểu thư thất lạc của tập đoàn đá quý Vân Thị . Tính tình hoà đồng , học giỏi Hàn Lăng Phong con trai duy nhất và cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hàn thị , tình kiêu ngạo , lãnh khốc Minh Hàn bạn thân của thất lục . Tính tình hiền lành trái ngược vs Hàn Lăng phong . Là con trai duy nhất và là người thừa kế duy nhất của Minh thịDương Yến Ngọc , bạn gái cũ của Lăng Phong vào 3 năm trước đột nhiên cô biến mất làm Lăng Phong tìm kiếm không ngừng và trở nên suy sụpNam Cung Nghiêu bạn thân hồi nhỏ của Hàn Lăng Phong , nhưng vì mối làm ăn giữa 2 gia đình trở nên xung đột nên Hàn Lăng Phong và Nam Cung Nghiêu trở thành đối thủ của nhau" Hàn Lăng Phong buông tôi ra " Vân Nguyệt giãy dụa muốn thoát ra khỏi cái ôn của Hàn Lăng Phong " Hàn Lăng ....um.....um " chưa kịp nói hết xong thì đôi môi đã bị chặn lại , những lời muốn nói lại bị Hàn Lăng Phong nuốt vào họngHàn Lăng Phong hung hăng hôn xuống đôi môi của cô mang theo sự tức giận , cô muốn mở miệng nói gì nhưng vừa mở miệng thì đã bị chiếc lưỡi của Hàn Lăng Phong chui vào thăm dòLưỡi của anh như một con rắn tham lam hút hết mập ngọt trong miệng côĐến khi cảm thấy Vân Nguyệt hô hấp khó khăn thì anh mới buông đôi môi cô ra…
《 Ngự sủng diệu trù 》 Tác giả: Macchiato (Mã Kỳ Đóa) Tóm tắt nội dung: Tài nấu nướng của nàng tuy để thái hậu cùng hoàng thượng khen không dứt miệng, Xuất cung sau lại bởi vì thân là nữ tử không người mướn, nghèo đến mức ngay cả lộ phí hồi hương đều không có, Thật vất vả, vương phủ thỉnh nàng tới cửa làm nữ đầu bếp, nàng lại chọc tới phiền phức ── Tân chủ tử viết thư tình bị người trộm ném xuống, còn bị giễu cợt dáng người, Nhường qua một bên mắt thấy thảm kịch nàng đối với hắn biểu thị đồng tình, Ai biết, hắn nhưng giận chó đánh mèo nàng, để nàng tức giận đến khoe khoang khoác lác, Nói hội trong vòng một tháng để mập được dọa người hắn gầy xuống đến, bằng không nàng liền rời đi ! Nguyên tưởng rằng hắn nuông chiều từ nhỏ, chắc chắn chịu không nổi ăn uống điều độ nỗi khổ, nàng chắc chắn mất bát cơm, Không ngờ, hắn oán hận thì oán hận , nhưng hoàn toàn phối hợp lời nữ đầu bếp quèn nàng, Chậm rãi biến thành cái giai công tử tao nhã khiến người không dời nổi ánh mắt, Mà ở sống chung lâu ngày, nàng cũng gặp được hắn ôn nhu giấu trong xấu tính, Nghĩ đến hắn giáo huấn đám người mắng nàng là hồ ly tinh, trong lòng nàng liền có cảm động cùng ngọt ngào, Khi hắn dắt tay nàng tố nỗi lòng lúc , trái tim của nàng càng là đập thình thịch, Nàng rõ ràng tình huống này ý nghĩa đại biểu, nhưng nàng có hôn ước tại người, có thể nào tiếp thu hắn... Bái cái tuổi già macchiato…
🌻 Tên: Dê vào miệng hổ.🌻 Tác giả: Gia dưỡng nhị cẩu (Nhà nuôi hai con chó).🌻 Số chương: 24.🌻 Tình trạng: Chưa hoàn.🌻 Ngày mở hố: 18/8/2021 - Ngày lấp hố: mày không thoát được đâu con trai, tu bi khum tềnk êu.🌻 Editor: june.______🌾 Tóm tắt:Đại khái là: Dụ thụ* lão sư x Lang cẩu** học sinh.*Dụ (诱) trong dẫn dụ (引誘), thụ thường có sắc đẹp mê hồn, câu dẫn người khác (mang chủ lẫn bị động).**Chó sói/ Chó săn (tớ sẽ chọn là chó sói nhó).Tình yêu cookie 🍪 hay còn gọi là cưới trước yêu sau.《Anh lấy trộm áo sơ mi của tôi làm gì?》Phương Ảnh, lên trường thì cấm dục, tan trường thì lang thang ấy thế mà lại kết hôn sớm?Đối tượng kết hôn lại là học sinh của anh nữa chứ?!Ban ngày thì cao lãnh, ban đêm thì thận trọng, Chung Hình mạnh bạo nhéo eo Phương Ảnh và nói: "Thầy à, mỗi ngày thầy ôm áo sơ mi tôi ngủ làm gì, chi bằng ôm tôi đi!"Phương Ảnh: "Cậu... cậu đi viết luận văn ngay cho tôi!"Nhãn: ngọt sủng, niên hạ, tiên hôn hậu ái (cưới trước yêu sau), HE.______Chưa gì mà toi nhục giùm thụ gòi á! =))#june…
Tiết thể dục, Lúc bọn con trai đang thi đấu bóng rổ với lớp khác ,thì khi đó mấy nhỏ bạn của cô bạn Lan Anh thì lo đi cổ vũ trai lớp khác, nhỏ Như hét lớn:-"Anh Việt lớp kia đẹp trai thế!!"con Nghi thấy thế liền bịt miệng nhỏ Như lại:-"Cậu phô trương quá đấy! làm vậy có người ghen tị đó!"Nghi vừa dứt câu, trái bóng đã đập thẳng vào đầu thằng Việt lớp bên.Nghi quan sát, thì mới thấy trái bóng do thằng Duy ném thẳng vào, liền nói:-"Đấy! cậu thấy chưa."Vì Việt bị thương nên mọi người cũng quyết định nghỉ mệt, Lan Anh đứng một bên cầm chai nước đã mua để đưa cho cậu bạn Tuấn Phong - người cô bạn thích, vừa mới rã ra, chưa kịp chạy đến thì đã thấy cả đống con gái lớp mình lẫn lớp bên, thi nhau đưa nước cho cậu. Thế là, Lan Anh đành lủi thủi quay đầu về lớp.Phía Tuấn Phong, nhìn quanh kiếm không thấy Lan Anh đâu, cậu đành chạy về lớp thì lại thấy cái mặt một đống của cô bạn cùng bàn - Lan Anh, cậu chạy qua, liền hỏi:-"Ủa sao thế? sao lại chạy lên lớp sớm thế hả Lan Anh?"Lan Anh hờn dỗi đáp:-"Ơ thì, có ai cần tui đâu mà tui ở đó lâu làm gì?"Tuấn Phong khó hiểu, rồi cậu ngó trên bàn của Lan Anh thấy một chai nước, cậu chỉ chai nuớc xong hỏi:-"Thế cái này là cho tớ à?"Lan Anh ngại ngùng, ấp úng đáp:-"Ừ, cho cậu đó!"Cậu ta nhìn cô bạn, cười mỉm. Khoảnh khắc đó đối với Lan Anh, như đã ngưng đọng lại giữa lớp học tĩnh lặng nhưng đầy không khí ám muội giữa Tuấn Phong và Lan Anh.Lúc ấy, trong lòng cô chỉ thầm nghĩ, liệu do cô tự đa tình hay giữa bọn họ có một thứ cảm xúc đặc biệt trong trái t…
[ GIỚI THIỆU TRUYỆN ]Định mệnh nếu từ đầu không cho họ gặp nhau thì có lẽ hai trái tim của hai con người đã còn nguyên vẹn như lúc trước. Thế nhưng, dẫu có ra sao, mọi chuyện có thế nào thì ở đời cũng không thể có chữ "nếu" được. Và số phận con người thật trớ trêu làm sao! Số phận cho họ gặp nhau, được quen biết nhau, được hiểu rõ trái tim của nhau....và nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng....rồi cũng chính số phận đó tự cắt đứt chính tình cảm của họ. Nếu không phải do những chuyện ân oán tình thù của năm xưa thì có lẽ cả anh và cô đều không thể đi đến bước đường này. Hà cớ sao ân oán người đời trước lại đổ lên hết trên mình của người đời sau chứ! Không có những ân oán này thì chắc hẳn bây giờ, cả hai đều sống trong hạnh phúc chứ không phải sống trong sự đau thương và chia lìa. Nếu khi biết cha mẹ anh là do cha cô giết, anh không cố chấp trả thù. Nếu anh không lấy những ân oán khi xưa đổ hết lên người cô thì có lẽ giờ đây mọi chuyện không rắc rối như bây giờ. Còn với cô, khi cô tin tưởng anh nhất, khi cô yêu anh nhất thì cũng chính là lúc cô đau khổ nhất. Cô muốn trốn chạy tất cả...trốn chạy khỏi anh, trốn chạy khỏi những kỉ niệm bao năm của cả hai người.....và cũng trốn chạy những chuyện ân oán tình thù của quá khứ kia....Vì với cô bây giờ chỉ có ba chữ "CÔ MỆT RỒI".....Hãy cũng theo dõi bộ truyện "Nợ Em Một Kiếp Hạnh Phúc" .... nhé cả nhà!!![ Truyện sủng trước ngược sau nhoa ]…
Tác giả: Hồng Khố XáiEditor: Thỏ Múp Rụp 🐇Tình trạng: On going ~~ (?? / 38 chương)Ngày bắt đầu đào hố: 29/4/2025Ngày lắp hố xong: ../../....Beta: ừm, chắc là khi nào xong cả bộ và thực sự rảnh-------------------Giới thiệu:Tần Nặc là một người lính thép, đầu đội trời chân đạp đất, bởi vì bị vu oan hãm hại nên phải trốn khỏi quê cha đất tổ, lưu lạc đến Bangkok Thái Lan muôn màu muôn vẻ, rơi vào cảnh ăn cắp mưu sinh.Một hôm bất cẩn, hắn đột nhập vào khu đèn đỏ rồi bị đại ca khu đó bắt tại trận...Từ đó Tần Nặc long đong xứ người, bị bắt mại dâm ở khu đèn đỏ, còn bị giam cầm, bị huấn luyện, bị khách làng chơi của các quốc gia đút chim vào, cuối cùng trở thành trai bao No.1 làm người người chết mê chết mệt...Đương nhiên là hắn và đại ca còn có một đoạn tình cảm đan xen thù hận, mày chết tao sống.---------------------Thỏ thèm thịt nên đào hố mới thôi =))))))Bộ này nó....ừm, nó hơi ấy ấy, bối cảnh của bộ này là xã hội đen nên mọi người đừng mong chờ vào hoàn cảnh tươi sáng hay có người tốt thực sự. Ngoài ra thì nếu mấy bồ có thấy top 9 với bot đánh nhau ầm ầm thì cũng đừng làm lạ, như cơm bữa ấy mà. 乁( •_• )ㄏBên cạnh đó thì bộ này còn đề cập đến một số vấn đề chính trị của Thái Lan, Trung - Nhật, nên mấy bồ cũng hãy cân nhắc trước khi đọc.CHÚ Ý: TRUYỆN CÓ CHỨA YẾU TỐ HẤP DIÊM, BẠO LỰC, SMChúc mấy bồ đọc truyện vui, cmt thoải mái nha, miễn đừng war nhau với chửi bới nhân vật là được nè…
Ta từng cố gắng chứng minh bản thân trong sạch để cứu vãn tình yêu của chàng . Ta cũng từng ép chàng nói yêu ta vô số lần. Sau cùng lại phát hiện bản thân quả thật rất khôi hài. Lần đầu nhìn thấy nơi đó , ta cứ ngỡ nó dành cho ta . Hóa ra chỉ là ta tự ảo tưởng, nơi đó vốn không thuộc về người khác, so với ta còn quan trọng hơn. Vì chàng ấy , ta có thể từ bỏ tự do cùng danh vọng . Nữ nhi nào mà không mong muốn được che chở, nhưng ta tình nguyện để chàng hận ta cả đời cũng không thể để sự thật đau khổ đó bị lộ .Phượng Lan, ta yêu chàng, dù phải cô phụ bản thân , dù cả đời sống trong oán hận của chàng. Vậy, chàng từng yêu ta sao ?.Nếu không có thù hận , có lẽ cả đời ta cũng không gặp nàng ấy. Không gặp, không yêu, không tương tư cả đời.Nàng ấy luôn rất thiện lương , nhưng ta chỉ có thể hận nàng, oán hận hóa thành chấp niệm dày vò.Tại sao không thanh minh nữa? Ta có thể lấy lí do gì lừa mình dối người đây?Khuynh Thành, yêu thì thế nào? Oán hận lại thế nào?Có một số người, vừa gặp đã định sẵn là cừu nhân, chỉ có thể day dứt mà ở bên nhau. Vậy, yêu còn quan trọng sao?.Có một số người, cố chấp đến ông trời cũng không thể an bài.Nếu biết yêu thương là đau đớn như vậy, tại sao vẫn cố chấp mà dây dưa?Cả đời người có bao lâu cũng hóa phù du, tương tư cả đời hóa khuynh thành tư niệm......Trước khi đọc truyện vui lòng chuẩn bị khăn giấy, thời gian và sự nhẫn nại. Truyện rất ngược, thời gian up không cố định. Chỉ có thể cam đoan không phải viết cho vui.…
Tác giả: Ngọc HuyềnThể loại: Hiện đại, dị năng, tận thế. Mưa vẫn rơi, tầm tã, ào ạt, thành phố chìm trong làn nước mờ nhạt. Sự ẩm ướt khiến người ta khó chịu, những vũng nước đục ngầu chỉ chực chờ vấy bẩn đôi giày trắng bạn mới mua, hay mùi quần áo ẩm mốc vì phơi ba ngày chưa khô. Một con chim sẻ ướt rũ nép mình bên cửa sổ kí túc xá, nó lạnh run, từng chùm lông bết lại với nhau, nếu mưa không sớm tạnh, có thể nó sẽ chết. Bồng Kế bước ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau tóc, quần áo vẫn chưa khô, có lẽ cô sẽ phải mặc lại đồ ướt. Thật khó chịu. Kí túc xá chật hẹp bừa bộn, quần áo sặc mùi ẩm mốc, danh sách deadline dằng dặc nối nhau như không bao giờ có kết thúc, hay chỉ đơn giản là ly cafe vừa pha đã bị bạn cùng phòng uống mất? Không, không riêng một việc nào, mà là tất cả, tất cả như dồn lại, đè nén trong lòng khiến cô khó thở. Mà bây giờ, cơn mưa kéo dài ngày này qua ngày khác này càng khiến cô bức bối. Tới mức khi thấy chim sẻ nhỏ tội nghiệp kia, cô chợt nghĩ, không ai giải thoát cho cô cả, tại sao cô phải cứu nó? Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất.Bỗng một tia chớt sáng lòa, rạch ngang trời, mang theo tiếng "đùng đoàng" đinh tai nhức óc cắt đứt mạch suy nghĩ của Bồng Kế. Chim sẻ nhỏ dường như càng run rẩy, nhưng nó chẳng còn sức đâu mà bay nữa. Có lẽ, cái chết đang cận kề nó? Rốt cuộc, Bồng Kế vẫn mở cửa sổ, đặt chim sẻ v…
. Em à. Em lại khóc nữa rồi...Em luôn tự hứa với bản thân mình rằng, em nhất định phải mạnh mẽ, không được yếu đuối như ngày trước nữa. Nhưng tại sao bây giờ, em tự phản bội bản thân em thế này.... Hôm nay anh ta đi rồi. Anh ta bỏ em như chưa từng quen biết em, chưa từng nói thương em, cũng như chưa từng có mặt em trên đoạn đường tuổi trẻ của hắn. Em khóc than, em níu kéo. Chẳng được gì ngoài những câu dứt khoác của anh ta.... Em à. Đàn ông là vậy đó. Họ chỉ yêu em vì thấy được em xinh đẹp, em giỏi giang, em thành công. Họ nuông chiều, yêu thương em. Thời gian sau, có được cái anh ta muốn rồi, em vấp ngã rồi. Anh ta vứt bỏ em. Nỗi đau đó em chẳng thể khóc lóc hay kể lể cùng ai. Chỉ mình em chịu đựng.... Em đừng tự trách bản thân mình. Suy cho cùng, phụ nữ vẫn là giống loài yếu đuối, dễ tin người, anh ta chỉ việc nói vài lời hoa mĩ, còn em thì cứ tin và chấp nhận. Rồi cuối cùng em được gì... Em cũng đừng hỏi bất kì ai rằng em đã làm sai điều gì, em có tệ hay không. Em à. Họ không phải là em, họ không ở trong câu chuyện của em, họ không thể đưa ra lời giải thích đúng đắn hay giúp em nguôi ngoai đau đớn... Em hãy tự hỏi bản thân mình, em đã đủ mạnh mẽ chưa, em đã yêu đúng người chưa, em đã yêu đúng chất của yêu chưa.... Tạo hóa sinh ra phụ nữ, mềm yếu là để nũng. Và mạnh mẽ được giấu sâu và bộc lộ khi vấp ngã. Em hãy biết cách mà mở cái mạnh mẽ trời phú ấy ra đi... Đừng bi lụy vậy nữa... . Cô gái của tôi. Em đừng vì ai mà phản bội bản thân mình. Mặc đời nói em ích kỉ, nhưng em hãy thương lấy em rồi mới …
Kiếp trước, bởi vì gia cảnh bần hàn, nhà chỉ có bốn bức tường, lại có sáu cái đệ muội chờ dùng tiền ăn cơm cuộc sống, Chúc Ngọc không thể không đáp ứng cha mẹ bán mình đến Lâm gia làm Lâm gia bát tuổi ngốc con con dâu nuôi từ bé, nhất làm chính là bốn mươi năm.Bởi vì trượng phu si ngốc, cha mẹ chồng cường thế, còn có cái kiêu ngạo ương ngạnh em gái của chồng mọi cách tha ma, tự giác kém một bậc, không tốt lời nói, không có văn hóa Chúc Ngọc chỉ có thể chịu mệt nhọc ở Lâm gia quá thượng so với bảo mẫu còn không bằng ngày.Không thể thượng bàn ăn cơm, không thể lớn tiếng nói chuyện, không thể tùy ý xuất môn, thậm chí không thể cùng chính mình đứa nhỏ nói chuyện vượt qua tam câu... Khắc nghiệt yêu cầu làm cho Chúc Ngọc quá càng phát ra áp lực thống khổ, mà càng làm cho nàng thống khổ còn lại là nghe được trong nhà cha mẹ đệ muội nhất nhất chết thảm bên ngoài tin tức sau, nàng ngay cả về nhà vội về chịu tang thỉnh cầu cũng không bị cho phép...Này nhất thế, một lần nữa trở lại đáp ứng bán mình tiền một đêm, đạt được đánh dấu hệ thống quyết định thay đổi vận mệnh Chúc Ngọc dứt khoát kiên quyết cự tuyệt Lâm gia yêu cầu.Làm cái gì ngốc tử con dâu nuôi từ bé, làm cái gì Lâm gia số khổ bảo mẫu, nàng Chúc Ngọc phải làm sẽ làm chính mình hào môn thủ phủ.Ở núi rừng đánh dấu, Chúc Ngọc đạt được mộc hệ dị năng.Ở trong trường học đánh dấu, Chúc Ngọc đạt được hành văn văn hoa.Ở núi hoang đánh dấu, Chúc Ngọc đạt được sửa dở thành hay....Cứ như vậy, Chúc Ngọc dựa vào đánh dấu yên…
Nếu tui nhớ k nhầm thì cái truyện này có kết thúc rất... 3 chấm '___'Ảm đạm Tác giả: tiểu mật 荋 Lời dẫn Loan loan đích Nguyệt nhi bắt tại bầu trời, sao không biết đi chỗ nào lười nhác, có vẻ bóng đêm dũ phát đích trầm. Nguyệt nhi đích ảnh ngược dẫn ở giang mặt, giang mặt thực bình tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên đích một trận gió nhẹ phất quá nổi lên nhiều điểm gợn sóng. Giang bạn, một phụ nhân ôm ấp tiểu hài tử lập vu một bên. Bên tai, tiếng giết từng trận, một trận nhanh quá một trận, càng lúc càng gần. Tã lót trung đích tiểu hài tử tựa hồ hiểu được phát sinh đích biến cố, bất an đích đá chân, ở phụ nhân trong lòng,ngực nhăn nhó . Phụ nhân nhìn thấy truy binh càng ngày càng gần, nhẹ nhàng đích cúi đầu hôn con, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm lại dứt khoát đích đem đứa nhỏ đặt ở mặt hồ đích tấm ván gỗ thượng nhẹ nhàng đích đẩy đi ra ngoài. "Đứa nhỏ, ngươi đã đang ở đế vương gia, cấp không được ngươi bình an, cũng không nhẫn cho ngươi khuất nhục, mạng của ngươi liền giao cho trời xanh an bài đi." Tấm ván gỗ theo thủy chậm rãi đích hoạt khai, phụ nhân lẳng lặng đích nhìn thấy, sớm doanh mãn đích nước mắt ở cũng nhịn không được đích chảy xuống, sáng tỏ đích dưới ánh trăng, phụ nhân thổi thủy khả phá đích da thịt thượng lóe trong suốt sáng đích nước mắt nhân. Nước mắt nhân theo hai má vẫn đi xuống thảng, thảng tiến trong lòng. Tấm ván gỗ, dần dần đi xa, không có vào ở chỗ sâu trong.…
Đại thần tác giả Cố Noãn, chịu nguyền rủa, xuyên qua đến một quyển nhuyễn cơm nam trại tập trung lạn vĩ tiểu thuyết trung.Nữ chủ có tiền có nhan, nhưng là cái thánh mẫu bản mẫu, kết quả chính là bị ba cái nhuyễn cơm nam bái hấp huyết.Một năm sau, nữ chủ tiền tiêu quang, bốn người cùng nhau đói chết liêm phòng cho thuê trung, kết cục BE.Thực bất hạnh, Cố Noãn mang theo nguyền rủa nghịch tập hệ thống xuyên thành này bản tiểu thuyết nữ chủ.Xuyên tới được ngày đó, đạn tận lương tuyệt, lập tức sẽ cách thí.Mà nguyền rủa nghịch tập hệ thống yêu cầu: Phải ở năm ngày nội, cứu thục nhuyễn cơm nam ABC.Cố Noãn nhìn không có muốn sống dục ba người, vẻ mặt tối tăm."Thần đạp mã tự tử! Còn sống không hương sao? Phải chết cũng phải trước làm cho lão nương hoàn thành nhiệm vụ."Vì thoát khỏi nguyền rủa hệ thống, Cố Noãn chỉ có thể chính mình triệt khởi tay áo, tự tay giải quyết phượng hoàng nam ba người tổ cuộc sống trung nhất lông gà.Năm ngày sau, nhiệm vụ chấm dứt, Cố Noãn vì cứu nhuyễn cơm nam tiêu sái tử độn.Ba năm sauNhuyễn cơm nam nhóm ở đều tự lĩnh vực đi lên cao nhất vị trí.Tối cao cổ thưởng trên đài, đối với microphone thổ lộ."Cuộc đời này tình cảm chân thành, nàng kêu Cố Noãn (chiếm được ác linh)."Xuyên trở về, bị hệ thống ban bố lần thứ hai nhiệm vụ Cố Noãn: ... Ăn qua ăn đến chính mình trên đầu, phấn khích?…
Ta ở bên cạnh người ấy tròn mười lăm năm, từng thói quen, cử chỉ, sở thích của người ta đều rõ như lòng bàn tay. Ba người chúng ta ở thái tử điện mười năm, ở chiến trường năm năm, chưa từng xa rời. Chẳng nghĩ tới, lần đầu tiên ta và sư huynh rời khỏi người, cũng là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy người.Chúng ta đã từng nghĩ sẽ ở bên cạnh người, đồng hành với người, chờ đến ngày người trở thành đế vương, ta ở phía sau bảo vệ người, sư huynh trước điện giúp người bình định giang sơn. Nhưng ta và huynh ấy đều chẳng đợi được đến ngày ấy, sau mười lăm năm, thứ chúng ta nhận được lại là một cỗ thi thể không trọn vẹn của người.....P/s: * Nữ chính tam quan không bình thường, cực kỳ điên rồ cố chấp, ai chịu không được xin hãy lướt qua. Truyện này không phải hậu cung, nữ chính chỉ yêu một người, nhưng trong lòng nàng ta tình yêu không phải thứ duy nhất, nội tâm nữ chính là một đám bùi nhùi hỗn loạn, là đấu tranh giữa gia đình, con cái, tình yêu, sự tận trung mà từ bé nàng ta đã khắc sâu vào đầu. Nàng ta không phải kiểu người dứt khoát, hay nói được làm được, bởi vì nói thì rất dễ, chỉ khi rơi vào tình huống đấu tranh tâm lý mới thấy việc hạ quyết định khó khăn nhường nào.* Truyện này không có nhân vật nam chính, chủ yếu xoay quanh nữ chính. Cũng không phải hậu cung.…
Trang Tửu chết ở thắng lợi đêm trước.Lại trợn mắt, nàng trở về mạt thế tiền, hơn nữa trong đầu hơn một quyển sách, nàng thế mới biết nguyên đến chính mình chính là thư trung một cái trọng yếu công cụ nhân, chủ yếu phụ trách đem chính mình công lao đưa cho nam nữ chủ.Trang Tửu: ... Nàng đây là cái gì tuyệt thế coi tiền như rác!Việc nặng một lần, nàng chán ghét đả đả sát sát, mang theo độn tốt vật tư chạy tới thâm sơn trung, quyết định ở bên trong cá mặn thả an bình đợi cho mạt thế chấm dứt trở ra.Kết quả mạt thế mở ra, lẳng lặng chờ đợi kiếp trước bạo lực dị năng xuất hiện, sau đó dùng đảm đương an toàn tường ngăn cách tang thi Trang Tửu, lại phát hiện nàng đạt được thực vật hệ dị năng.Trầm mặc nhìn xuất hiện một đám mọc kỳ quái, còn có thể chi oa la hoảng thực vật nhóm, Trang Tửu chần chờ tự hỏi : Này... Cũng có thể làm an toàn tường đi?-5X23 năm, mạt thế tiến đến, trong nháy mắt nửa tinh cầu luân hãm, tang thi ở các nơi hoành hành.Sở hữu động thực vật toàn bộ tiến hóa, nhân loại xuất hiện dị năng, nhưng vẫn như cũ không thể chống cự tang thi xâm nhập. Bất đắc dĩ, nhân loại thành lập các bình phục toàn khu, ý đồ ngưng tụ đứng lên, cộng đồng chống cự tang thi.Nhưng an toàn khu nội vẫn như cũ lục đục với nhau, thực vật, nguồn nước, vật tư đang không ngừng tiêu hao, lãnh địa phạm vi lại bị tang thi dần dần tằm ăn lên, tất cả mọi người sống ở vô tận khủng hoảng trung.Ngay tại mọi người hoảng sợ không chịu nổi một ngày là lúc, bỗng nhiên ở mỗ sơn mạch ở chỗ sâu t…
Nàng đã nói "Trên thế gia này tình là gì ta xem như đã hiểu, ta bây giờ chẳng khác nào một người tâm can đứt tuyệt, ta yêu chàng để rồi gánh kết cục ngày hôm nay là đều ta phải chịu. Nhân thế luân hồi muốn xoay chuyển rất khó, nhưng làm theo lại càng khó gấp đôi ""haha..cổ đại này không dung túng, hiện đại kia không chứa chấp ta , ở đây thắng làm vua thua làm giặc, duyên định khó phân, sống chết do trời, ta bây giờ làm người có phải quá thất bại không "" Chàng cũng nói " Ta không mong nàng tha thứ, cũng không cầu tình nàng, ta đứng trên ngàn vạn người lại có thể dung túng cho họ, nhưng người đang đứng trước mắt ta bây giờ lại không thể dung túng, dẫu ta biết ta sai khi đã giết sư phụ nàng, nhưng ta lại không nhận, sự thật tình này chỉ có riêng không có chung , đạt được mục đích nhưng trước mắt nàng ta chỉ là một vương gia , nàng quay lại ta không cưỡng nàng quay đi ta không cầu, ta biết nàng như thế nào nhưng lại không thể bao dung , ta hẹp hồi ích kĩ, chỉ như thế đối với nàng " Hai người tình thì sâu , nghĩa thì nặng nhưng lại không thể quên bao thù oán, thế gian trầm luân tìm đến nhau, họ sẽ có thể tìm được nhau hay không, có cho nhau được hạnh phúc hay không, cũng chỉ do lòng dạ và thù hận của họ bao nhiêu mà thôi. ..... Tác giả viết truyện này để vơi đi nỗi buồn chất chứa trong lòng , những suy nghỉ trong đầu về truyện thế gian mà thôi…
1. Thẩm Trân Châu một khi xuyên qua, biến thành một vị tiệm tạp hóa chưởng quầy con gái một, không chỉ có tiệm tạp hóa gặp phải nguy cơ, nàng còn muốn vì trong nhà chiêu tới cửa con rể.Thẩm Trân Châu một bên ứng phó các lộ thân thích, một bên dùng chính mình nho nhỏ dị năng muốn làm sự nghiệp. Rất nhanh, của nàng tiệm tạp hóa phát triển không ngừng, đến nhận lời mời tới cửa con rể nhân nối liền không dứt.Nhưng là, cách vách cái kia tiểu thợ rèn là chuyện gì xảy ra, luôn đem tới cửa nhân khí đi!2. Quách Hoài Húc mỗi ngày một bên đánh thiết, một bên nghiêng tai nghe cách vách động tĩnh, chờ Thẩm gia đến đây hơn mười ba nhân sau, hắn nhịn không được tới cửa hỏi, "Trầm cô nương, ngươi còn chiêu tới cửa con rể sao?"Thẩm Trân Châu a một tiếng, "Ta không nhận tội tới cửa con rể, ta chiêu đứa ở."Quách Hoài Húc không chút do dự, "Hảo, ta cấp Trầm cô nương làm đứa ở."Từ nay về sau, Quách Hoài Húc một bên đánh thiết một bên cấp Thẩm gia làm đứa ở, bang Thẩm Trân Châu khiêng hạ cuộc sống trung sở hữu khó khăn.3. Chờ Thẩm gia không có người tới cửa sau, Quách Hoài Húc mỗi ngày đều phải hỏi, "Trầm cô nương, ngươi xem ta có thể làm tới cửa con rể sao?"Thẩm Trân Châu nhìn hắn tuấn tú khuôn mặt cùng tẩm mồ hôi xiêm y phía dưới cổ túi túi cơ thể, đỏ mặt nói, "Không thể, ngươi cấp cho ta làm cả đời đứa ở!"…
Cố Tiểu Hy cho rằng chỉ cần mình cố gắng đối với Hiên Viên Hạo thật tốt, dành thật nhiều tâm ý thì hắn sẽ cho mình lại một chút tình yêu. Năm cô 18 tuổi gả cho hắn, người cho cô biết cái gì gọi là vừa gặp liền yêu, một đời không đổi, cô làm mọi thứ để hắn chú ý và yêu thích mình. Lấy cô 5 năm hắn chưa bao giờ cho cô nửa nụ cười, cũng không hề đụng vào cô. Cô dùng thủ đoạn để có được hắn, nhận lại là sự im lặng lạnh lẽo đáng sợ.Ngày cô trở dạ, hắn đối với cô cũng không liếc một cái. Ngày cô khó sinh, đứa trẻ cũng không còn cơ hội ra đời, hậu sản mất máu hắn cũng chưa từng nhìn cô. Ngày cô hấp hối hắn miễn cưỡng tránh dư luận mà thăm cô, ánh mắt hắn vẫn lạnh như vậy, bàn tay yếu ớt níu lấy tay hắn không độ ấm, nói ra lời đứt quãng:_ Em biết.... anh không yêu em nhưng mà.... anh có xót đứa nhỏ không?_ Không....Giọng hắn không nửa tia cảm xúc, trái tim cô triệt để chết lặng, cô mỉn cười yếu ớt, cơ thể sớm đã không còn sức lực, tay buông thõng giọng nói mong manh tựa như nói với chính mình:_ Hạo à.... Em hận anh.... Nếu có kiếp sau em tuyệt đối không gặp.... không yêu anh nữa...Điện tâm đồ chỉ còn những đường thẳng cùng tiếng kêu tít tít dài, khuôn mặt 24 tuổi nhợt nhạt, không còn hơi thở, vẻ gầy yếu đi cùng sự mệt mỏi kia vốn dĩ không hề đả động tới người nọ, Hiên Viên Hạo ấy chỉ lẳng lặng rời đi ngay cả liếc mắt quay lại cũng không... Đối với hắn, hận cũng được yêu cũng thế, đời này hắn không cần tình yêu.....…
Thể loại: xuyên không, huyễn, np.Tác giả: yocohamamisariGiới thiệu.Một nữ nhân tuyệt sắc đang ung dung ngồi trên chiếc ghế, ưu nhã thưởng thức tách trà. Một bức tranh vô cùng hài hòa nhưng "vài người nào đó" lại không biết thưởng thức.- Nương tử, nàng không quan tâm tớivi phu. Vi phu thật là cô đơn a!- Thiên nhi, đã lâu ta không chạm vào nàng rồi.- Tiểu Thiên, dạo này nàng có tịch mịch hay không a?- Nữ nhân, đêm nay ngươi là của ta....Nữ tử giương đôi mắt bạc lạnh lùng, miệng khẽ mở, âm thanh lạnh băng không mang chút tình cảm:- Ta không cần nam nhân!Lời vừa dứt, một nam nhân tà mị, đôimắt hoa đào, bước đến:- Thiên Thiên, nàng còn có ta nga.Nam tử nhướn mi, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, dáng người uyển chuyển, làm người ta không thể phân biệt nam nữ mà chìm đắm.Nữ tử nhíu mày, bóng dáng vừa di chuyển lập tức biến mất, trong không gian còn phiêu phiêu thanh âm:- Các ngươi có phải hay không cần phát tiết? Hắn cho các ngươi.Chúng nam nhân quay sang nhìn nhau dở khóc dở cười rồi đồng loạt lia ánh mắt sắc bén về phía nam nhân yêu mị.- A! Này là sao??? Tiểu Thiên Thiên, nàng sao có thể bạc tình như vậy? Cứu ta aaaaaaaaaa..........…
Gặp anh liệu phải do số phận , nhưng ai cũng nói cô giống người anh yêu. Liệu anh có nhận ra ai là người anh yêu.Cô luôn tâm niệm với người còn sống cô chưa chắc đã thua vậy với người đã chết cô đã thua thật sao...nhưng nếu người chết đấy vẫn còn sống thì sao...(có những tập H hơi nặng lên cân nhắc)…