Cậu ấy quá ngoan
Bạch nguyệt quang không yêu anh, Hứa Gia Thâm liền tìm một người thế thân yêu mình đến chết đi sống lại.Người thế thân nhỏ bé ấy biết nghe lời, hiểu chuyện, thân thể mềm mại. Mỗi khi bị bắt nạt, đôi mắt đỏ hoe ngập nước đáng thương vô cùng nhìn anh. Hứa Gia Thâm rất hài lòng, đưa người thế thân về nhà.Trong khoảnh khắc nồng nàn, người thế thân ôm lấy Hứa Gia Thâm nói: "Thâm Thâm, em muốn sinh cho anh một đứa con."Hứa Gia Thâm nhíu mày: "Đừng nói những lời ghê tởm như thế, lần sau còn nói bậy, tôi sẽ vứt cậu đi."Người thế thân sợ hãi tột độ, vội vàng che lấy cái bụng hơi nhô lên, sợ bị phát hiện: "Không, sẽ không nữa, em chỉ nói đùa thôi, Thâm Thâm, đừng giận."Người thế thân ấy cứ cẩn trọng như đi trên băng mỏng, cậu cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn là có thể ở bên Hứa Gia Thâm lâu hơn một chút. Nhưng rồi cậu lại nghe được tin Hứa Gia Thâm muốn tặng cậu cho người khác. Cậu bị đuổi khỏi nhà, không biết rằng mình đã mang thai ba tháng.Sau này, Hứa Gia Thâm bắt gặp người thế thân ở trên phố, đang nhặt rác mưu sinh. Dáng vẻ cậu còng lưng, quần áo vừa dơ vừa rách, nhìn từ xa cực kỳ giống một ông lão năm sáu mươi tuổi, gần đất xa trời.Hứa Gia Thâm bước đến, bàn tay anh run rẩy không ngừng, trong mắt chỉ còn lại một màu đỏ chói. Anh ôm lấy người thế thân gầy yếu chỉ còn một bộ xương, nói: "Cố Cố, chúng ta về nhà."Nhưng người thế thân không hiểu, chỉ ngẩng gương mặt lấm lem, nhút nhát rụt rè chỉ vào chai nhựa dưới chân anh: "Thưa anh, anh giẫm lên chai của tôi rồi. Đây là tiền cơm tối nay của tôi …