Tôi đã chết ở thế giới này, nhưng vẫn không thoát khỏi người ở thế giới khác
Tôi xuyên vào thế giới khác, nhưng tôi lại một lần nữa bị trói buộc trong tình yêu không có đường lui. Dù đã chết đi ở thế giới cũ vì áp lực xã hội, gia đình và bạo lực học đường, tôi lại phải sống thêm 1 kiếp nữa lần này, trong một thế giới xa lạ, nơi tình yêu không còn là sự ấm áp, mà là xiềng xích phủ đầy máu và nước mắt. Người ôm tôi vào lòng bằng sự dịu dàng giả tạo, nhưng giam cầm tôi bằng đòn roi, quyền lực và sự chiếm hữu đến nghẹt thở, Tôi đã từng muốn được yêu. Tôi đã từng nghĩ tình yêu là ánh sáng cuối đường hầm. Nhưng tình yêu của người, lại chính là một cái hố sâu không đáy, nơi tôi dẫm lên từng mảnh vụn của thể xác và tâm hồn mình. Tôi yêu, một cách mù quáng. Tôi đau, một cách cam chịu. Tôi gánh lấy mọi uất ức như một cái giá phải trả cho việc dám hy vọng. Và nếu cái chết là giải thoát...Vậy tại sao ta vẫn phải sống trong một tình yêu đầy xiềng xích?…