Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Đây là truyện thứ 2 của tớ nhé, truyện lần này không có sự giúp đỡ của sư phụ nên chắc nó khá dỡ. Mong mọi người thông cảm nhéCái ảnh để chắc cho vui thôi chứ cũng không nói hết nội dung câu chuyện đâu nhờGiới thiệu cũng chẳng có gì thú vị, vào truyện luôn cho nóng nha :))…
Một Tô Hoa Thiên ngốc nghếch, lại là fan đam mỹ, yaoi.Một Kỳ Đàm Thụ học giỏi ,điển trai, tốt bụng nhưng hơi lạnh lùng.Bầu trời sao sáng lấp lánh chiếu rọi từng chút tình cảm len lỏi trong tim mỗi người....…
Lời đầu tiên, cảm ơn bạn vì đã bỏ thời gian để đọc bộ truyện học đường của tôi.Nếu có sai sót, không ổn, mong mọi người chỉ ra và sữa chữa để tôi rút kinh nghiệm giúp tôi trên con đường hoàn thiện bản thân của mình.Truyện học đường lấy bối cảnh Việt Nam, nên văn phong truyện sẽ theo lứa tuổi của các học sinh năm phổ thông. Truyện xoay quanh về thời học sinh, về lứa tuổi học trò, thanh xuân. Tôi lấy cảm hứng từ những câu chuyện cấp ba vô cùng đáng yêu của các bạn cùng trường nên đã tạo động lực cho tôi viết tiểu thuyết này.Có góp ý như nào thì liên hệ với tôi, tôi sẽ tiếp thu tất cả ý kiến của các bạn.Xin Cảm Ơn !…
Thật may mắn khi Nguyên không đẩy tôi ra. Thằng bé nó không trả lời lại với tôi câu nào. Tay nó quàng qua vai tôi cứng ngắc biểu hiện cho sự cưỡng ép. Tôi nghe rõ tiếng tim đập nhanh ở lồng ngực nó. Chắc nó đang vô cùng khó chịu vì tự dưng bị một con ất ơ kéo tay đi, chưa hết sốc thì bị ôm một cách chớp nhoáng không kịp trở tay. Ít ra nó không làm tôi bẽ mặt trước mọi người. "10...9...8...7...6...5...4...3...2...1...0. Được rồi, Bảo Vy thắng nhé." Tài nhắc tôi rồi tắt tiếng kêu điện thoại đi.…
Có một cô bé tên là Brownie luôn mong ước mình được đi học hoặc có một gia đình thật hạnh phúc nhưng ... cuộc sống đã ngăn chặn điều ước đó của cô bé ...…
Trường học K-pop đang yên đang lành thì đùng 1 cái trường có một học sinh mới =)) hs đó đã làm cho cả trường náo loạn !!! Chuyện gì đã xảy ra ??? Mời các bạn đón đọc bộ truyện đầu tay của mình :))…
" Nụ cười.... là cụm từ duy nhất mà mọi người dùng để liên tưởng tới nó... một "con người" lạc quan,tựa như không hề dính dáng gì đến 2 từ 'tiêu cực'. Nhưng đâu ai có ngờ, nụ cười ấy lại chỉ là cái mặt nạ mà nó dùng để che đi cái thứ kinh tởm trong tâm hồn của nó.... một tâm hồn méo mó và trống rỗng.Mỗi khi tâm hồn nó trở nên méo mó và đáng sợ hơn, nó cười. Khi được khen ngợi , nó cười. Khi bị trách mắng,nó cười ,....Nó bị trầm cảm ư? Không,cái "căn bệnh" mà nó mắc phải so với "bệnh" trầm cảm còn đáng sợ hơn....TRẦM CẢM CƯỜI" Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng mà tác giả thêu dệt lên , có khoảng 70-80% là lấy từ cuộc đời thật của tác giả vậy nên nếu thấy nó không hợp gu bạn thì cứ việc bỏ qua, cảm ơn . __________________________________________________________________ehe... thì truyện này tôi có đăng ở Mangatoon và Noveltoon ó , ở trên đấy có nhiều chap hơn nên nàng/chàng nào muốn biết tình tiết tiếp theo thì lên đấy tra đúng tên truyện như này để đọc nhó =)))…
#WithMộcSongCô lấy tay lau vội đi những giọt nước mắt còn đọng lại, nấc lên thành tiếng." Tôi... Tôi không thể... Duyên số đã định sẵn như thế, tôi đành chịu."Hắn nhìn cô. Ánh mắt băng lãnh. Hơi thở của hắn phả vào không khí, ngước lên trời, phóng tầm mắt về phía xa nhất, nơi không có một gợn mây nào cả. Vòm trời ảm đạm như quang cảnh bây giờ đây." Tôi sẽ khiến cô trở thành một nàng công chúa kiêu hãnh, tỏa sáng. Cô sẽ không lu mờ đi dù cho thời gian có trôi nhanh như lời tôi vừa nói với cô, như lúc này."[...]" Đúng vậy. Tôi, chính tôi, sẽ đảo ngược số phận bất hạnh của cô." {EditBy Mộc Song Song}…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…