Kí hiệu
Nhân vật tôi( không phải tác giả) chợt 1 ngày nhận ra đôi bạn nam cùng bàn có gì đó hơi lạ, chẳng lẽ..... HONG MANG RA NGOÀI NHÉ, KỊ LẮM:))) Tui mới viết nên còn non lắm people ạ, có j góp ý nhè nhẹ nhá。◕‿◕。…
...._ Đối với tao, tình yêu xa vời lắm. Nếu mày sống ở gia đình tao, vợ mày sẽ do mẹ mày quyết định._ Không, giới tính mẹ tao bình thường. Không như mày nghĩ đâu. ╮(╯▽╰)╭...._ Đến đây làm gì? Nhà mẫu giáo ở bên kia cơ mà._ Đến rồi nhưng bị đuổi về. Trên đường đi thấy tờ giấy của viện tâm thần truy nã mày nên đến tìm.(⊙_⊙).... Nhìn anh hội trưởng đẹp troai cavat lới lỏng, áo khóac ngoài không cài để lộ áo sơ mi mở hai cúc, hai tay đút túi quần. _ Anh vừa ở nhà thương điên ra à? Khỏi chưa? ('・_・')....._ Đi pha cafe cho anh đi._ Em không phải culi của anh._ Anh đang suy nghĩ có nên tìm tình yêu mới cho em gái anh không? Mày cho ý kiến cái coi._ Cafe ở đâu để em pha cho....._ Nhìn gì mà nhìn? Giờ mới phát hiện anh là tình yêu đích thực của mày à?_ Không. Giới tính em bình thường, không gay không biến thái... chỉ là cốc cafe đó ở đấy được hai ngày rồi. _ Thằng điên kia, để anh mày uống hết rồi mới ẳng là sao????(~>__<~)…
Màn đêm buông xuống, nhuộm đen cả bầu trời. Tôi mệt mỏi trở về căn phòng có phần cô đơn nhưng lại cho mình cảm giác dễ chịu, ấm áp nhất. Trải tấm lưng xuống mặt nệm êm ái, não như ngừng hết mọi hoạt động trả chỗ cho yên bình và nghỉ ngơi. " Cạch" tiếng mở cửa xóa tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng. Một chàng trai cao lớn, gương mặt lạnh lùng thường ngày thay bằng vẻ lo âu, buồn tủi bước vào. " Có chuyện gì vậy? " Tôi lấy lại tâm trí, ngước lên hỏi cậu chàng ấy. " Chị.... làm người yêu em được không ạ?"…
phần 2 nek có thên nhân vật nữa nak…
xuyên Không Thành Nữ Phụ đọcĐộc Ác tôi vô tình nghe thấy tiếng lòng của nữ chính…
Lần đầu viết truyện, có gì không hay mong thông cảm…
Gia Minh đến giờ đi học thêm tiếng anh rồi!Gia Minh đừng xem tivi nữa, lên nhà học bài đi.....Cậu là Nguyễn Trần Gia Minh tuổi thơ của cậu gần như là gắn liền với những buổi học thêm đến tối muộn.Có lần ông cậu kể cho cậu về tuổi thơ của ông, tuy nghèo khó nhưng không có những buổi học thêm đến nửa đêm, được đi chơi thả diều, đá bóng,...Còn cậu chỉ có học và học áp lực học hành, điểm số, thành tích đã khiến cậu trở nên trầm mặc thu mình lại cách biệt với thế giới bên ngoài.Bố, mẹ cho con có một ngày nghỉ được không....Mẹ ơi, con mệt lắm mẹ đừng sắp xếp các buổi học thêm cho con nữa được không....Bố ơi, người lớn từng là trẻ con mà đúng không.......Thật là muốn kết thúc thật mà...…