Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Kem & Sữa là 1 cặp sóc đất, duyên số đã đưa đẩy 2 đứa được gặp và quấn quýt bên nhau không rời. Trong khi Kem là một chú sóc nghịch ngợm và tinh ranh thì Sữa là một cô sóc khá nhút nhát và nội tâm. Hãy cùng đón xem câu chuyện về 2 cô cậu sóc đáng yêu nào!…
Cô- một nhà sản xuất của loạt chương trình thực tế sống còn xuất sắc. Dòng đời xô đẩy, nói ra cũng thật có duyên, cô vướng vào những mối quan hệ phức tạp với 4 chàng trai ưu tú, hấp dẫn. Một minh tinh nổi tiếng, một học trưởng cảnh sát, một hàng xóm là nhà khoa học và một tổng giám đốc cấp trên ở công ti. Ai trong họ cũng giữ một mối liên hệ vô cùng quan trọng về mảng kí ức đã mất của cô...Những rắc rối, những âm mưu, những toan tính, những hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm...Sự ngọt ngào, sự chiếm hữu, sự phản bội, sự hi sinh....Sau tất cả cũng chỉ vì một chữ... TÌNHRốt cuộc ai sẽ là định mệnh, ai sẽ là nhân vật chính trong tập cuối chương trình thực tế của cô?…
"Phiến diện là cách nhìn của một phía."Khác với những tác phẩm tôi viết trước đây, Phiến Diện không phải là một câu chuyện tình yêu sướt mướt. Nó chỉ đơn thuần là một tập tản văn ngẫu hứng, à, hay nói đúng ra, nó là những dòng tám nhảm về cách nhìn của tôi với hiện tượng cuộc sống. Phiến Diện chẳng biết có mang theo triết lý nhân sinh gì hay không nhưng tôi chắc rằng với những người nghiêm túc và theo đuổi những điều khoa học, nó có thể sẽ khiến bạn "tức không nói nên lời".Cho nên, hãy cân nhắc trước khi bạn bước vào trang sách. Bởi vì một khi đã bước vào thế giới của tôi, các bạn cần bình luận hoặc góp ý hết sức lịch sự, mặc dù, có thể bạn cảm thấy nó thậm chí không đáng một đồng.Tiếu Nguyệt Trân.…
Người ta thường nói "Ta chỉ sống một lần trong đời." Để khích lệ mọi người hãy làm những gì mà mình yêu thích. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ ràng buộc chúng ta, khiến ta không thể theo đuổi "ước mơ" của riêng mình. Và tôi, mang theo khát vọng được đắm chìm trong thiên nhiên và sống một cuộc sống đầy những lo toan. Không phải tôi không thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, mà phía trước tôi còn nhiều thứ khiến tôi phải để tâm và lo lắng. Mãi đến khi, cuộc sống chỉ còn lại hai từ "chờ đợi" thì tôi mới có thể thanh thản tận hưởng điều mà tôi luôn mong ước bất lâu. Bỏ lại sau lưng bao muộn phiền, tôi như thể được tái sinh trong vọn vẹn vài tháng ngày xuân. Thay vì dành dụm tiền điều trị, tôi xin phép người nhà cho mình được đi đến nơi mà mình yêu thích nhưng chưa từng có dũng khí đi đến. Lạc vào trong biển hoa, cả thế giới dường như chỉ còn mình tôi tồn tại. Đắm mình vào dòng nước xanh ngắt, tôi cứ ngỡ mình đã tan chảy vào đại dương. Một lần được nhìn thấy chân trời vô cực, cứ ngỡ như thiên đường đang ở trước mắt rồi. Sau cùng, tôi trở về nằm trên mùi rơm đầu mùa. Hít hà mùi làng quê quen thuộc. Thực ra, mỗi một người đều có thể đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tuy nhiên, còn quá nhiều sự ràng buộc khiến chúng ta không dám buông. Khi đã không còn sự ràng buộc nữa, khi ấy chúng ta mới dũng cảm lựa chọn cách sống riêng của chính mình.…
-do e mê truyện này quá nên mún đọc truyện khi những lúc Offline nên mong mn không đem đi đâu ạ - và hiện tại truyện bên nhà Wattpad đã dừng cập nhật nên em mới đăng lại để đọc lúc off ạ nào nhà dịch đăng lại truyện thì em sẽ xoá truyện ạ nên mọi người thư thả e dí nha 😘…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…
Truyện của tôi với cô gái ấy dựa trên những gì tôi đã trải qua và thuật lại những gì tôi đã tiếc nuối nhất từ lúc còn là những cô cậu bé mới lớn đến khi trưởng thành…
"Con phải sống khác mẹ" Tiếng còi tàu cắt ngang màn đêm Hải Phòng - ký ức ám ảnh của Nguyễn Thanh Ngọc, cô gái trở về từ quá khứ đau thương để đối diện và chinh phục nó. Lớn lên trong quán karaoke của mẹ, mang vết thương từ vụ lạm dụng năm 15 tuổi, Ngọc giữ chiếc vòng bạc như lời nhắc nhở, vươn lên trở thành phó phòng kinh doanh tài năng. Hành trình của cô không chỉ là cuộc chiến với quá khứ mà còn là sự cạnh tranh với Nam - đồng nghiệp kiêu ngạo - trong dự án Nam Phong đầy tham vọng. Từ đối thủ, họ trở thành đồng đội, cùng vượt qua định kiến, xây dựng sự nghiệp và tìm thấy tình yêu, niềm tin giữa những tổn thương cũ. Hãy đọc ngay để khám phá cách Ngọc biến tiếng còi tàu từ nỗi đau thành hy vọng, sống khác như lời mẹ dặn!*Bối cảnh truyện chỉ lấy cảm hứng từ Hải Phòng, có nhiều địa điểm không có thật.…
Tác giả: Hạ MiêuThể loại: Ngôn tình, thanh xuân Mùa hè năm năm tuổi, Linh Anh đắm chìm trong thế giới đầy kỳ diệu của tuổi thơ, nơi những cánh hoa giấy bay lơ lửng trong nắng và tiếng ve râm ran gợi lên sự bình yên. Một ngày nọ, trên con đường quen thuộc, cô bé tình cờ gặp một cậu bạn lạ-Tô Ánh Dương, người đang ngồi trầm ngâm bên gốc hoa giấy. Cuộc gặp gỡ bắt đầu bằng một chiếc bánh Cosy và một bông hoa sứ, đánh dấu sự khởi đầu của một tình bạn thoáng qua nhưng đầy ý nghĩa. Thời gian trôi qua, khi lên cấp 1, Linh Anh và bạn thân Ngọc Hân không còn học cùng trường, khiến cô buồn. Nhưng sự hoạt bát của Ngọc An đã giúp cô vui vẻ trở lại, và hai người dần trở thành đôi bạn thân thiết.Lên lớp 2, trường gộp lớp, có thêm nhiều bạn mới. Từ đây, Linh Anh bắt đầu chú ý đến một cậu bạn tên Lê Hoàng. Liệu đó chỉ là sự tò mò, hay cô bé đang có những rung động đầu đời?…
Giới Thiệu:-"Hà Lưu Anh,cô đừng bao giờ giở trò với tôi, chưa một người nào từng qua nổi mắt tôi, cô cũng vậy".Hắn chĩa mũi súng nhọn lên đầu cô, mũi súng lạnh lẽo truyền đến từng trận đau buốt trên đầu.-"Anh không hiểu tôi, làm sao anh lại xác định được là tôi đang dở trò "? Cô quỳ trên mặt đất, cười lạnh.-" Hiểu ? Nực cười, tại sao tôi lại phải hiểu một người phụ nữ dơ bẩn đã giết chết vị hôn thê của tôi ? Cô không xứng đáng có được sự thấu hiểu của một người nào đó, kể cả súc vật".Hắn là một người thâm trầm, ít nói, chẳng ai trên thế giới này có thể nhìn thấu được bản thân hắn, ngay cả Cha Mẹ của hắn, hắn che dấu tất cả cảm xúc lẫn bản thân mình, chưa từng để lộ một sơ hở nào đối với người ngoài. Hắn, chưa bao giờ tin ai.Từ ngọt ngào cho đến đắng ngắt, từ thiên đường cho đến địa ngục, tất cả đều hội tụ trong bộ:" Dụ Hoặc " này, quý độc giả hãy cùng theo dõi.…
Tên truyện: Mập Mờ Vu VơTác giả: Hà Cầm Văn Lời mở đầu: Chào bạn. Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe những chuyện mười bảy năm qua mà tôi đã trải qua. Nếu bạn muốn hãy ở lại và lắng nghe chuyện tôi kể. Những chuyện ấy cũng chẳng hay ho gì. Tôi chỉ muốn tìm ai đó lắng nghe nỗi lòng của tôi để tôi được nhẹ nhõm hơn chút. Lưu ý: Mập mờ vu vơ là một tập truyện viết về những điều tớ đã trải qua. Những chuyện ấy hoàn toàn có thật. Tập truyện bao gồm nhiều truyện ngắn và một vài truyện dài. Chúc bạn có một trải nghiệm tốt nhất khi đọc. Đừng quên cho tớ một lượt bình chọn nếu thấy hay nhé. Cảm ơn rất nhiều.…