Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
ĐÃ ĐÓNG.Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Gió nhé!_______________Mọi thông tin chi tiết liên hệ:Email: [email protected]: https://www.facebook.com/HongGio1209Các nền tảng truyền thông khác:Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCso-2LZTEsvPIrnRPlBLxkQInstagram: https://www.instagram.com/honggio1209/Wordpress: https://honggio.wordpress.com/Group cộng đồng: https://www.facebook.com/groups/437579486841509_______________Link cfs: https://forms.gle/hSLYrEPM9q1p4K4E7…
Ánh mắt tôi nhìn về phía những hàng cao su quen thuộc bao quanh sân tập. Chúng vẫn đứng đó, im lìm, lá vẫn xanh, nhựa vẫn chảy, nhưng thế giới dưới tán lá ấy đã vĩnh viễn đổi thay. Tôi không còn là cậu bé chạy nhảy tung tăng dưới những gốc cây đó nữa. Tôi giờ đây là một tân binh bất đắc dĩ của quân đội hậu phương, một mảnh ghép nhỏ bé trong bức tranh lớn đầy hỗn loạn và bất định của đất nước bị chia cắt. Tuổi thơ hồn nhiên với mùi mủ cao su và tiếng cười trong trẻo đã lùi lại phía sau, nhường chỗ cho một tương lai đầy thử thách, nơi tiếng súng và mệnh lệnh sẽ trở thành một phần của cuộc sống thường nhật. Chương đầu tiên của cuộc đời mới, cuộc đời của một chiến binh bất đắc dĩ, đã chính thức bắt đầu từ đây, trên mảnh đất Thanh An đầy nắng gió và mùi cao su ngai ngái, dưới bóng của bức tường chia cắt định mệnh.…
Tên truyện: Kẻ Caro Giữa Mùa ĐôngTác giả: Song SongĐề tài: tình cảm học đường, nam x nữ, truyện teen, HE.Giới hạn độ tuổi: 17+Giới thiệu: Hiểu lầm giữa tomboy hướng nội nửa mùa và boy thủ khoa tsundere. Ngày bắt đầu viết: 16/03/2025Ngày up lên Wattpad: 13/05/2025Tình trạng: Đang viết, lịch ra chương: 1 chương/ thángThẻ: học đường, tình cảm, teen, giải trí, chắc là cũng hàiLưu ý: Mọi địa điểm, tình tiết trong truyện đều là hư cấu.…
Bạn thích một mẫu truyện ngọt ngào dễ uống như một ly sữa tươi trân châu đường đen hay những mẫu truyện ngược , bi thương khó uống như một ly cà phê đắng hay những mẫu chuyện H chỉ cần uống cũng đã đỏ mặt như một lon bia.. Đó chỉ là một số nhỏ trong tiệm của chúng tôi thôi! Ngoài ra tiệm của chúng tôi còn có rất nhiều mẫu chuyện ngắn về những thứ mà ai cũng đã trải qua trong cuộc sống!, trong đó còn có những mẫu truyện đam mỹ và bách hợp nữa đấy. Tiệm của chúng tôi sẵn sàng phục vụ, tôi sẽ cho các bạn một số thứ đồ uống mà rất được ưa chuộng nhé Tôi đã uống qua thưởng thức và nghe người khác nói về những thứ ở đây rồi! Có người thì nói nó bình thường , hoặc là rất ngon , thậm chí có người còn nói là tầm thường. Theo tôi thì ai cũng có cảm nhận khác nhau nhưng tôi sẽ cho các bạn cảm nhận nhé! ( À, nhưng rượu bia thì tất nhiên các bạn đủ tuổi thì mới được uống đó) Nào , xin mời ! Hãy thử các loại đồ uống này nhé! Và menu của tiệm tôi có các thứ như sau : Đầu tiên là....... ( đọc đi nhé!)…
Ngày X, tháng Y, năm 3077. Con người đã chính thức ổn định cuộc sống sau thảm hoạ Immortui xảy ra cách đây hơn 1000 năm. Đó là một căn bệnh kỳ lạ, xuất hiện không lâu sau lần thử nghiệm vũ khí sinh học mới của Mỹ vào năm 2077. Căn bệnh này khiến người nào mắc phải sẽ không thể làm chủ được bản thân, hành động như những con thú đói và sẽ tìm cách tấn công nhằm ăn thịt và lây bệnh cho những sinh vật sống khác. Tốc độ lây nhiễm diễn ra khá nhanh và mau chóng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của các nước trên thế giới. Mỹ là nước đầu tiên tuyên bố giải tán chính phủ một cách không chính thức. Không lâu sau đó, lần lượt các cường quốc trên thế giới cũng bị sụp đổ, nền văn minh nhân loại đứng trên bờ vực của sự diệt vong. Tuy nhiên, loài người với ý chí và nghị lực phi phàm đã bằng cách nào đó có thể sống sót, và cùng nhau lập lên một thành trì với tên gọi là The Wall.…
Mình đã bắt đầu viết từ hồi lớp 7============================Câu chuyện này là một câu chuyện tưởng tượng và hoàn toàn không có thật , tránh hiểu lầm , chỉ mang tính chất răn dạy...Một thế giới không tình thương , một thế giới hoàn toàn không có tình khía niệm của tình thương, đó chính là tương lai của thế giới này tron vòng một năm nữa... Và chúa đã nhìn thấu được điều đó...: "Nếu các ngươi không muốn một tương lai như các ngươi đã thấy bắt đầu ... KHÔNG MỘT NGƯỜI NÀO TRÊN THẾ GIỚI NÀY , TRONG VÒNG MỘT NĂM NỮA , ĐƯỢC PHÉP CHẾT, TUỔI GIÀ , BỆNH TẬT , TAI NẠN , CHÉM GIẾT , TỰ TỬ , BẤT CỨ MỘT CÁI GÌ KHIÊN DÙ CHỈ MỘT NGƯỜI PHẢI CHẾT , TƯƠNG LAI ĐÓ ... không hề xa với một chút nào...Câu chuyện theo dấu nhân vật chính là một học sinh cao học không tin thế giới này có cái thứ gọi là tình thương ... Tiếp xúc với nhiều người và nhiều và nhiều hoàn cảnh , cậu dần thay đổi cách suy nghĩ của cậu về thế giới này...?…
Đây chỉ là một quyển nhật ký của mình. Mình mong muốn chia sẻ những điều xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của mình với mọi người. Mỗi ngày là một câu chuyện mỗi ngày những việc mình trải qua mình đều sẽ viết ra đây. Để mong tìm được sự đồng cảm từ những bạn gái khác đồng trang lứa. Mình sẽ viết ra cuộc đời của mình. Chắc có thể nó sẽ rất nhạt nhòa nhưng đây thực sự là mong muốn của mình. Một cuộc sống hiện thực hóa cuộc sống của nhiều người. THẦN TƯỢNG IDOL TÌNH YÊU GIA ĐÌNH BẠN BÈ...Mình cũng xin được giới thiệu về bản thân mình . Mình sinh năm 2004 và mình chỉ mới 14 tuổi thôi. Có thể các bạn nghĩ ở độ tuổi này thì có gì mà tình cảm phải không nhưng mình tin chắc rằng những bạn đồng chan lứa với mình sẽ hiểu thôi mà. Đây thực sự là tấm chân tình của mình...... Và mình cũng chính là một ARMYs. Từ khi biết đến các anh cuộc sống của mình đã có rất nhiều thay đổi. Mình cũng mong muốn nhận được sự đồng cảm từ những bạn ARMYs khác...💜…
"Tao sinh ra không có quyền chọn gia đình, không chọn được hoàn cảnh, cũng không chọn được ánh mắt người ta nhìn tao. Nhưng có một thứ tao được chọn - là không gục."Đây là câu chuyện về một thằng nhóc lớn lên trong căn trọ ẩm mốc giữa lòng Việt Nam - nơi mưa lạnh không bằng những đêm nằm nghe tiếng lòng mình rơi vỡ. Gia đình nghèo, học lực trung bình, bị gắn mác vì ông nội đi tù. Nó từng muốn chết. Từng nghĩ không có gì đáng để sống.Nhưng rồi, giữa tất cả sự tuyệt vọng đó, nó gặp một người. Một cô gái khiến nó lần đầu tin rằng: mình cũng có giá trị, cũng đáng được yêu thương. Từ đó, nó bắt đầu thay đổi. Tập luyện. Học thổi sáo. Tìm hiểu nghề cứu hộ. Và hơn hết... học cách tha thứ cho bản thân mình.Câu chuyện không có người hùng. Chỉ có một thằng nhóc từng yếu đuối, đang cố gắng từng ngày để không gục nữa.> Một tiểu thuyết hiện thực, trần trụi, nhưng thắp lên hy vọng cho những ai đang bước qua đêm tối một mình.…
Vũ Anh được đánh giá là một người vô tư hồn nhiên nhưng đâu ai biết, sau vẻ ngoài lạc quan đó là một tâm hồn rất dễ đổ vỡ. Vào một đêm khuya nọ, trong khi cô đang cố gắng ngủ thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Cô tưởng trộm nên cầm sẵn một con dao nhỏ, vừa thấy một bóng dáng đang lại gần Vũ Anh đã giơ dao lên vs ý định rạch thẳng vào mặt người đó nhưng chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị giữ chặt lấy, mặt của tên đang giữ cổ tay cô dần dần lộ ra qua ánh trăng bên cửa sổ. Một gương mặt y hệt Vũ Anh hiện ra, 2 người chỉ khác nhau mỗi chiều cao thôi. "Bỏ dao xuống đi rồi nói chuyện"Tên kia nói tự nhiên như thể 2 người quen nhau vậy, mặc dù Vũ Anh không biết ả có phẫu thuật thẩm mĩ không mà có gương mặt y chang cô nhưng ko hiểu vì sao cô lại nghe lời mà mặc cho người kia lấy con dao ra khỏi tay. Từ đó một câu chuyện dài bắt đầu:D------Thể loại: đời thường, gl (chắc là gl?), có chút chữa lành, có skinshipCó lẽ sẽ ko có phản diệnCó chút xàmCó chửi tục nên cân nhắc nhaTác giả lườiTác giả trình viết còn non lắmCảm ơn đã đọc…
Từ thuở xa xưa, trước cả khi thế giới có định hình. Một bộ phận nhỏ những người phục vụ cho thiên chúa đã lén tách mình ra khỏi địa đàng, bỏ dở công việc tái tạo thế giới mà họ vốn phải hoàn thành....... để tạo ra một, hay vài thế giới mà con người ngày nay dán cho nó cái mác gọi là 'Song song dị giới '. Ở nơi đó vạn vật vẫn diễn ra, dòng chảy của sinh mệnh và cuộc sống vẫn tiếp tục. Theo lý thuyết thì những ' dị giới song song' tồn tại mà không được phép can thiệp vào mọi sự của nhau. Nhưng... ...ở đâu đó sâu thẳm trong vô vàn ' dị giới', có một cõi, nơi mà mọi sự sống gần như biến mất, nơi mà khi chết đi, những sinh vật đã mất đi sự sống ấy được tái sinh, nhưng lại không mang trong mình phần lý trí vốn có, chỉ còn độc lại là ham muốn cắn giết, để thoả mãn cơn đói của chúng. Nơi ấy...được gọi là... 'THE HUNGER WORLD VÙNG TRỜI ĐÓI KHÁT'…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…
Lăng Thiên, con trai trưởng của Lăng gia - nhưng lại là đứa con bị ruồng bỏ vì sinh ra từ vợ l không nhập vào thân xác đã hấp hối ấy. Trước mắt hắn là người mẹ tiều tụy, gầy yếu đến mức khó nhận ra, đang nắm lấy tay hắn trong tuyệt vọng.Khi tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu:"Hệ thống dò tìm linh hồn ngoại lai tương thích... Kích hoạt hệ thống ký sinh...""Ký chủ sống, hệ thống tồn tại. Ký chủ mạnh lên, hệ thống phục hồi."Từ phế vật bị chà đạp, Lăng Thiên bắt đầu hành trình tu luyện, nghịch thiên cải mệnh, bước lên con đường chinh phục vạn giới…
Những dòng thao thao bất tuyệt là những dòng suy tư và đúc kết từ góc nhìn của một người trẻ xoay quanh chủ đề cuộc sống. Người trẻ được phép sai, được phép ngã vì đó là đặc quyền của họ. Vì thà rằng có một thanh xuân đầy sứt sẹo và đau thương nhưng lấp đầy giá trị ngọt ngào hơn là một khoảng trời tuổi trẻ được gói ghém cẩn thận trong mớ giấy hoa, đẹp đẽ nhưng vô nghĩa. Thế nhưng, điều quan trọng là tuổi trẻ đừng để mình trượt dài trên những con đường vấp ngã lồi lõm ấy. Họ cần phải đứng lên bước tiếp để sống, để hạnh phúc và để thấy mình có giá trị.30 chương như 30 bước khởi đầu cho một cái nhìn mới để giúp người trẻ định hướng đến một con người trưởng thành và đầy khí chất.…
_ Ánh sáng bình minh lấp lóe từ đường chân trời, mở đầu cho một ngày mới. Hãy để tôi dẫn bạn hòa nhập vào cuộc sống hiện tại của chúng tôi nhé ?_Tên : [ CHs - Vie ] Cuộc Sống Hiện Tại_Ngày Viết : 03.07.2023_ Ngày Hoàn Thành : Chưa rõ !__ Thể Loại :_ Viễn tưởng ; cuộc sống ; ngọt ; hiện đại hóa ; Planethumans ; Cityhumans ; hài hướcLưu ý : - Boylove _ - AllVietnam [ Không cp phụ ] _ - Nhất Thụ Đa Công _ - Loạn luân [ ? ] _--------------------__ CÂN NHẮC - LƯU Ý __--------------------CountryhumansIn My AU_Cityhuman x Cityhuman ✅ CHs x Vietnam ( AllViet ) ✅Có thể sai chính tả. Không liên quan tới lịch sử/ chính trị [ ? ]_Không có ý xúc phạm bất kỳ quốc gia hoặc tổ chức nào ! _Có những vài cặp anh em tôi tự ghép mặc dù quốc gia đó có quan hệ không tốt về nhau !_Không Được Mang Truyện Đi Đâu Khi Chưa Có Sự Cho Phép Của Tác Giả - Đăng duy nhất tại Wattpad…
văn án Câu chuyện kể về tình yêu của 2 chàng trai vốn chẳng có quan hệ gì với nhau, nhưng vận mệnh lại để họ gặp nhau, để họ biết thì ra hạnh phúc chính là như vậy. Hứa Thịnh An là con cả nhà họ Hứa nhưng mẹ cậu mất sớm, cha không thương mẹ kế lại không yêu. Chính vì ít nhận được tình yêu của cha mẹ nên cậu trải qua những tháng ngày sống trong cô đơn và buồn tẻ. cho đến một ngày cậu gặp được anh người con trai mà cậu vừa gặp đã yêu. Anh đối xử ấm áp và dịu dàng với cậu. Cho cậu biết thế nào là yêu và được yêu. Tống Minh vừa học trung học đã phải đi làm để kiếm tiền giúp đỡ cha mẹ chang trải phần nào cuộc sống. Mẹ anh mắc bệnh tim cha anh luôn phải chạy chữa kiếm tiền mua thuốc men và nuôi cả gia đình, chính vì vậy anh đã phải tự lập từ sớm. Luôn sống máy móc giữa học tập và công việc khiến cho anh cảm thấy cuộc sống này thật áp lực. Rồi anh gặp cậu người thiếu niên trong sáng và ấm áp là ánh dương của đời anh. Để cậu cảm thấy hạnh phúc hơn anh muốn mình trở nên thật mạnh mẽ.Có những người họ sống là để dành cho nhau, anh và cậu chính là như vậy.Họ đến với nhau bằng cách nào mời mọi người cùng theo dõi nhé!…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…
Tôi ở đây,nơi đêm lặng thinh,nghe tình ca,cô đơn, nhớ nhà và thương mẹ.30 phút trước tôi ngồi trong WC và nức nở vì thương mẹ,nhớ mẹ.Những kỷ niệm không phải do chúng ta quên đi,mà do chúng ta đã không nhắc đến nó,cứ thế nó mờ nhạt dần.Tôi muốn ghi lại hết thảy những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi dưới mái nhà yêu dấu suất những tháng năm còn bé,dù có thể tôi đã không nhớ hết,và cả những năm tháng bây giờ và về sau nữa,đơn giản vì tôi sợ tôi sẽ bỏ quên mất điều hạnh phúc nhỏ bé nào đó mà cuộc đời này,gia đình tôi đã đem đến cho tôi.Vì bố mẹ tôi đã cho tôi quá nhiều yêu thương,quá nhiều hạnh phúc thế nên tôi sợ tôi sẽ quên đi 1 vài điều nho nhỏ,mà tôi không muốn quên đi dù nó chỉ là rất nhỏ.Tôi đã lớn lên trong sự yêu thương vô bờ của bố mẹ ,của anh trai,của ông bà và còn nhiều con người xung quanh tôi nữa,tôi biết ơn họ,thực sự lời cám ơn là không đủ đối với những gì mọi người đem đến cho tôi.Có những buồn đau,có những giọt nước măt,có chuyện buồn và cả chuyện vui,tất cả những điều đó để tôi trưởng thành,để tôi biết yêu thương,để tôi trở thành một người hoàn thiện hơn.Cảm ơn mẹ,đã đưa con đến thế giới này !…
Người ta thường nói "Ta chỉ sống một lần trong đời." Để khích lệ mọi người hãy làm những gì mà mình yêu thích. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ ràng buộc chúng ta, khiến ta không thể theo đuổi "ước mơ" của riêng mình. Và tôi, mang theo khát vọng được đắm chìm trong thiên nhiên và sống một cuộc sống đầy những lo toan. Không phải tôi không thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, mà phía trước tôi còn nhiều thứ khiến tôi phải để tâm và lo lắng. Mãi đến khi, cuộc sống chỉ còn lại hai từ "chờ đợi" thì tôi mới có thể thanh thản tận hưởng điều mà tôi luôn mong ước bất lâu. Bỏ lại sau lưng bao muộn phiền, tôi như thể được tái sinh trong vọn vẹn vài tháng ngày xuân. Thay vì dành dụm tiền điều trị, tôi xin phép người nhà cho mình được đi đến nơi mà mình yêu thích nhưng chưa từng có dũng khí đi đến. Lạc vào trong biển hoa, cả thế giới dường như chỉ còn mình tôi tồn tại. Đắm mình vào dòng nước xanh ngắt, tôi cứ ngỡ mình đã tan chảy vào đại dương. Một lần được nhìn thấy chân trời vô cực, cứ ngỡ như thiên đường đang ở trước mắt rồi. Sau cùng, tôi trở về nằm trên mùi rơm đầu mùa. Hít hà mùi làng quê quen thuộc. Thực ra, mỗi một người đều có thể đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tuy nhiên, còn quá nhiều sự ràng buộc khiến chúng ta không dám buông. Khi đã không còn sự ràng buộc nữa, khi ấy chúng ta mới dũng cảm lựa chọn cách sống riêng của chính mình.…
Năm 2026, Trái Đất bước vào thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử loài người - một loại Virut ăn thịt bỗng dưng xuất hiện và bắt đầu xâm nhập vào cơ thể sinh vật sống, khiến họ mất đi ý thức và bắt đầu tàn phá mọi thứ ,thậm chí là sát hại luôn cả con người ..." Chiến ca ! Lên xe mau , ta phải nhanh thoát khỏi nơi này ! ". Vương Nhất Bác vừa đưa tay về phía Tiêu Chiến , vừa hét to." Nhất Bác !?? Sao em lại ở đây ?" Tiêu Chiến với đôi bàn tay run rẫy , kinh ngạc khi nhìn thấy Vương Nhất Bác ." Không có thời gian thắc mắc đâu ! Anh lên xe liền cho em !!!!" Nhất Bác gấp đến nỗi cáu kỉnh, dậm dậm chân. " Còn cô ấy !?" Tiêu Chiến vươn tay chỉ cô trợ lý nằm bất động phía sau mình." Cô ấy hết cứu được rồi ! Bị cắn thì coi như xong !!!" Nhịn không được nữa , Vương Nhất Bác nhảy xuống xe , lôi Tiêu Chiến ngồi lên chiếc xe mô tô của hắn, gỡ nón bảo hiểm ụp lên đầu anh ấy . Sau đó leo lên xe phóng nhanh trước khi con tang thi phía sau kịp đuổi đến . =============================🆘 LƯU Ý! : ĐÂY CHỈ LÀ SỰ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TA!! KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NGƯỜI THẬT!!! Viết về BÁC QUÂN NHẤT TIÊU !!! Thỉnh cân nhắc trước khi đọc !!!MẤY BẠN NÀO ONLY... THÌ TA KHUYÊN NÊN DỪNG TẠI ĐÂY! ĐỪNG THẤY FANFIC NHẢY VÀO ĐỌC RỒI YY NHƯ ĐÚNG RỒI, CHỬI BỚI, COMMENT BẬY NHÁ ! Ta chưa có kinh nghiệm viết mạt thế bao giờ nên mọi thứ trong truyện đều do ta TƯỞNG TƯỢNG !!! Chắc chắn là không giống hoàn toàn với những truyện mạt thế mọi người từng đọc !!!!CUỐI CÙNG CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ! 🦁💚❤️🐰…
Trong chiếc tủ lạnh ở cuối căn bếp, có một quả quýt màu xanh nhạt bị để quên rất lâu. Nó không được chọn vào rổ trái cây, cũng không được bày lên bàn ăn. Chỉ nằm lặng im trong góc, giữa một hộp dâu đã đông đá, củ hành khô lăn lóc, mảnh bánh mì mốc meo bị khuyết một mảnh, củ gừng toả mùi cay nhẹ từ vết cắt sắt lẹm hôm nào, hủ dưa chua đã lâu chưa từng ai đụng vào,quả trứng dù bề ngoài láng mìn nhưng bên trong đã ôi thiêu mục rữa, quả ớt sắp khô vẫn mang sắc đỏ rực.Và vào một đêm không ai để ý, khi đèn tủ lạnh bật lên lần thứ một trăm mười hai, quả quýt bắt đầu biết nói.Nó cất tiếng bằng những câu hỏi. Nó tự hỏi vì sao mình không chín kịp, vì sao không ai chọn nó, và nếu không ai ăn nó... thì mình sống để làm gì?Và rồi, những món ăn cũ kỹ kia cũng bắt đầu cất giọng. Chúng kể cho nhau nghe về những ngày được yêu thương, những khoảnh khắc được người ta nhớ đến, và cả lúc bị bỏ rơi trong im lặng.Câu chuyện bắt đầu từ một quả quýt chưa chín, nhưng dần dần, lại là hành trình khiến trái tim bạn trưởng thành.Bởi vì hóa ra, điều giản dị nhất trong cuộc sống - cũng có thể dạy ta những điều lớn lao nhất:Rằng ai cũng từng bị quên lãng,rằng có những tình thương đến muộn,và rằng trưởng thành không phải lúc nào cũng là chín mọng và ngọt ngào - mà là khi ta biết sống, biết chờ, và biết tin mình vẫn đáng giá.Chào mừng bạn đến với câu chuyện của Quýt, của Nữ Hoàng Dâu, của cụ bà Dưa, Gã Bánh Mốc, Bé Trứng lo âu, Nàng Ớt Nổi Loạn, Gừng Cay .Mong bạn hãy lắng nghe lời thì thầm của nh…