Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Khải hoàn trở về từ chiến trận nơi biên ải, hắn, chiến tướng đệ nhất cũng là sủng thần của Hoàng đế Neko XXIII lại mang về những hai nữ nhân.Warning: Truyện lấy bối cảnh triều đại giả tưởngVui lòng không đem đến trước mặt chính quyền vì chúng ta chung hệ ngôn ngữSản phẩm chỉ mang tính chất giải trí, không có ý định gây thù ghét, công kích một cá nhân nào…
hàng vạn vì sao trên bầu trời kia chứng kiến hết thảy tình yêu bao la em dành cho anh. -"limerence" - my first love 🤍lowercase, love story, sweet like sugarcane.…
Pair : Osomatsu x Choromatsu.Artist : Spring Chestnut / Haruo.Nguồn : https://myreadingmanga.info/spring-chestnut-haruo-osomatsu-san-dj-kirari-to-hikaranai-eng/Người dịch : http://rotti-totti.tumblr.com/ ( Truyện dịch đã có sự cho phép của người trans Eng, vui lòng đừng re-up )…
Thanh xuân vườn trườngSơn Thạch " nay Sơn có tới lớp hong "" Sơn ơi, bé cho anh mượn cây bút "" Sơn ơi, anh chở bé về nè "Trường Sơn" Nay đi trễ xíu "" Nhà giàu sao đi học không có cây viết vậy? "" Oke cún Thạch "Tóm lại, mọi thứ diễn ra nhanh như ngọn gió,cuốn theo kỉ niệm của chúng ta. Có gặp lại không chắc phải nhờ duyên trời.…
Nhân vật: Ô Sùng Mặc x Bành NgũSau trận chiến cuối cùng với quân Nhật ở Bắc Hà, đất Hàng Thành đã không còn một "Bành phó quan" tuổi vừa đôi mươi danh chấn tứ phương. Đại soái Dịch Thu Đình tự tay lo tang sự, nghe nói bên trong quan tài trống rỗng, chỉ có một mảnh huy hiệu và góc quân phục đã chia năm sẻ bảy. Chiếc ghim cài áo bạc văng ra bên cạnh hố bom được lau chùi tử tế, Dịch Thu Đình đặc biệt giữ lại, tự tay giao cho Ô Sùng Mặc. Đôi mắt hắn đẫm lệ, tựa như đầu kim nhọn hoắc kia đã ghim thẳng vào tim. Ô Sùng Mặc trải qua từ không dám tin, hối hận đến suy sụp, điên cuồng trả thù, chỉ trong 3 năm, hắn từ một đặc vụ không danh không tính trở thành cơn ác mộng của tàn quân Nhật và bọn Hán gian. Những nơi mà Bành Ngũ từng chiến đấu không nơi nào nghe thấy tên Ô phó quan mà không rùng mình. Dù hắn chỉ đơn giản đến để nghe 1,2 chuyện của sư đệ do đồng đội cũ thu thập lại, và tiện tay khiến cho một vài bang phái bốc hơi mà thôi.Mất đi Bành Ngũ, hắn mới chân chính nhận ra chẳng có bất cứ thứ gì quan trọng bằng một ánh mắt, một lời nói của cậu khi nhìn về phía hắn, quan tâm hắn. Hắn dấn thân vào những nhiệm vụ đòi mạng để tìm cảm giác mạnh, thứ cảm giác giúp hắn tạm thời quên đi loại đau đớn ép khô tim phổi này. Hắn treo sinh mạng mình trước họng súng, sống một ngày điên một ngày. Cho đến một lần nhìn thấy bức chân dung trên bàn làm việc, hoạ gương mặt ngày nhớ đêm mong, hắn biết mình đã sống lại.…