Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tác giả: hauerken and mikitoThể loại: FanficNhân vật: Seulgi X KrystalĐộ dài: 5 phầnĐây là câu truyện kể về quá trình mà Seulgi đã trải qua để trở về bên cạnh Krystal.Lời của người dịch: Bản gốc của truyện được đăng trên trang asianfanfics. Mình không phải là tác giả của truyện này. Chẳng qua vô tình được được một câu chuyện thú vị nên muốn chia sẻ. Và do không liên hệ được với tác giả của truyện nên mình dịch chui, không có sự cho phép, hy vọng mọi người thông cảm. Nếu vô tình có bạn này quen biết tác giả của truyện, thì có thể hướng dẫn mình các liên hệ để xin phép không? Mình chân thành cảm ơn ^.^…
Truyện đang bị tạm ngưng do tác giả có quá nhiều vấn đề. Hẹn ngày gặp lại! "Câu chuyện về những ký ức bị lãng quên."Năm 2021, khu dân cư Mira và một học viện lớn cùng tên, toạ lạc trên hòn đảo nhân tạo Mirabilis được xây nên. Câu chuyện xoay quanh Leon Yvette, một học sinh của lớp đặc biệt dành cho những học sinh bị khiếm khuyết hay thể trạng yếu. Cậu đã từng hy vọng rằng mình sẽ có một năm học thật vui cùng với những người bạn cùng lớp. Nhưng rồi cái chết của một giáo viên và sự biến mất của một người bạn đã khiến cho mọi thứ xoay vòng 360 độ."Rốt cuộc thì 'MOTH' là gì?" "Còn người lớn, họ đang cố tạo ra cái gì?"Đây là phần mở đầu của chuỗi series thuộc thể loại viễn tưởng, phản địa đàng về những thanh thiếu niên, cố gắng "tải lại" tương lai, thay đổi số phận nghiệt ngã của mình.------------------------------------------------------------------------------------Truyện không đăng trên các nền tảng nào khác trừ Wattpad.Không được phép re-up mà không có sự cho phép của tôi.Cre ảnh bìa:-Nền: Project SEKAI: Colorful Stage (featuring. Hatsune Miku)-Edit, chỉnh sửa: @Morana_x (tôi)…
Đây là cảm nghĩ của mình khi nghĩ đến bé Đậu của cả nhà, vậy thôi. À mà nè, kiểu của mình khi nào có cảm hứng mới đăng, và truyện này KHÔNG theo một concept nhất định, đây giống như chỗ để mình bung lụa về tụi nó thì đúng hơn nha :))) Cẩn thận khi lọt hố ._. Lúc nào có cảm hứng thì mình sẽ làm fic, còn hôm nào thích gì đăng đó nha, đừng thắc mắc tại sao bởi vì au nó cũng chả biết đâu :))))…
Tác giả (chiếm 99,9% dung lượng tác phẩm): Lòng heo thuần Việt.Đồng tác giả (chiếm 0,1% dung lượng tác phẩm, chức năng: lâu lâu ngẫu hứng viết đoạn demo ngắn): len, Khung Thương, Hallstätter Es Anais.Design by Piscesories.Lưu ý: Có một số chương truyện là những chương đặc biệt, nội dung đa phần xa rời thực tế nhưng không phải kiểu phép thuật winx - enchantix. Cảm ơn và mong mọi người đón nhận!…
Iwaizumi im lặng, bởi vì cậu ta nói đúng. Có điều gì đó về Miyagi luôn giữ chân anh lại, dù anh đang ở cách đó cả một đại dương, và hai mươi hai tiếng đồng hồ. Những ngày tháng thảnh thơi, không cần suy nghĩ về nỗi lo của người lớn, với trái bóng chuyền trên vai. Cành hoa đào ngoài cửa sổ lớp học của họ ở Aoba Johsai. Giày tập của anh lăn lóc cạnh giày tập của Oikawa, họ nằm sõng soài trên sàn nhà, mướt mát mồ hôi. Oikawa vươn tay ra chạm vào ánh nắng như thể ánh sáng ấy là một vật gì đó, và khuôn mặt cậu thất vọng như thể cậu đã muốn nắm chặt nó trong tay. Iwaizumi không rõ tại sao mình lại nhớ về khung cảnh đó lúc này. Bàn tay Oikawa siết lại, những đốm nắng nhảy múa trên khuôn mặt cậu. Iwaizumi nhận ra anh chưa bao giờ có thể quên đi khuôn mặt đó. "Cậu có muốn quay về Miyagi không, Iwaizumi-san?"…
halston lewis, cái tên tôi nắn nót cả ngàn lần trong cuốn nhật ký viết vội. ông tìm về khi tôi chìm sâu trong cơn mỏi mệt. cách ông nói, điệu ông cười, những khoảng chộn rộn hai ta chuyện trò, giờ khắc bình yên hai ta san sẻ. và trong giấc mơ của tôi, ông hoài hiện hữu, bởi giấc mơ chỉ ghé ngang khi tôi nhớ về, luôn luôn là ông nơi ấy.warning: lowcase, màu truyện không tươi sáng, cân nhắc trước khi click!…
Summary: 1/2 Kawaki và Sarada đang cùng nhau đi dạo. Sau một khoảng thời gian dài, cô cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự đau buồn. Kawaki luôn ở bên để giúp đỡ cô, thật lòng cô cũng rất biết ơn cậu. Sarada vừa nhâm nhi miếng bánh vừa ngước lên bầu trời, thông qua cảm nhận cô biết rằng nay là một ngày rất đẹp trời. Konoha đã trở về những ngày tháng của trước đây, tiếng chim hót, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng mọi người tất bật làm việc. Chỉ khác là không còn nhẫn giả nữa, thời kì nhẫn giả đã chính thức chấm dứt.2/2 Đôi khi nhầm một chuyến xe lại đưa chúng ta về nơi muốn đếnNhưng em lại chẳng muốn quay về về nơi chúng ta dừng lạiAnh gom từng vệt nắng cuối trời để thắp sáng hy vọng rằng em sẽ trở vềChờ đợi đâu đáng sợ chỉ là anh không biết chờ đến bao giờ - "Chờ đợi có đáng sợ" - AndiezCre bìa: https://twitter.com/Solstice_Harr (xin lỗi vì không tìm thấy Mangekyou TvT)Cp chính: MitsuSaraCp phụ: BoruSara, KawaSaraAu: Vô đi rồi biết chứ ở đây làm gì. Đây là fic do mình tự viết, bản quyền thuộc về Phedra (mida_saybye), đừng đem đi nơi khác khi chưa được cho chépMình hiện chỉ hoạt động tại WATTPAD, mọi trang web khác đều không phải, nếu các cậu đọc được dòng này thì hãy thoát web đó ngay và quay trở lại wattpad @mida_saybye cùng mình:3RẤT MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ TRUYỆN CỦA MÌNH ;3Fanpage MitsuSara VN Group • Hoa nở dưới trăng • : https://www.facebook.com/MitsuSaraVNTwitter fanpage: https://mobile.twitter.com/MitsuSaraVN?fbclid=IwAR2z4X8DNN88Bn5eEIsqX-g0r6Ux5DlspEHgD2e46QGQQY8meIvosshkao4…
Hotomo nazuke, một học sinh trung học bình thường bất ngờ qua đời ở tuổi 18. Cậu không nhớ chính xác lý do cái chết hoặc chết như thế nào, thứ duy nhất cậu còn nhớ là thứ ánh sáng gay gắt bao quanh lấy một người phụ nữ, cô ấy có một nụ cười hiền dịu cùng những lời chúc bình an. Điều tiếp theo cậu biết chính là hình hài bản thân cậu trở thành một đứa bé mới chào đời và điều thứ hai mà cậu biết chính là chỉ số của cậu mọi thứ đều bị -999. Do đâu và sẽ như thế nào mà mọi thứ trở nên như vậy, cuộc sống tương lai của Hotome nazuke sẽ đi về đâu hẹn mọi người trong hành trình "tái sinh thành đứa trẻ bị nguyền rủa"…
Con xin lỗi nếu điều này làm bố mẹ phiền lòng, nhưng đây là cảm giác thực sự của con lúc này. Con không muốn về nhà. Có lẽ vì xa nhà quá lâu mà sợi dây kết nối với ngồi nhà con được sinh ra và lớn lên quá lỏng lẻo chăng? Khi ai cũng háo hức tết về được chăm sóc và được bố mẹ chăm sóc sao con lại thế? Lên xe về nhà con thực sự thấy buồn lắm.Bố mẹ biểu hiện cho con tình thương vừa đủ khi ở nhà. Có lẽ cũng lẽ thường tình tâm lý người lớn tuổi. Nhưng suốt những năm tháng học xa nhà, đôi khi con thấy bản thân bị bỏ rơi, thấy lạc lõng tự thương xót mình. Càng lớn, cảm giác ấy càng mạnh mẽ. Con khôn lớn trưởng thành không có nghĩa con không dễ tổn thương. Đơn giản là cuộc sống xa nhà dạy con phải nuốt nước mắt lại, xù gai nhím ra để bảo vệ cô gái nhỏ vẫn luôn tự ôm lấy mình. Nỗi bất an vì một tương lai bất định, nỗi cô đơn vì một tình yêu đã đi xa không phải lỗi của bất cứ ai khác. Nhưng những cảm xúc ấy, những nỗi hoang hoải ấy khiến con gái bỗng nhận ra mình lạc lối mất rồi.…