Người tuyết bé nhỏ
Câu truyện bé người tuyết tìm bạn…
Câu truyện bé người tuyết tìm bạn…
Dành cho Kim Doyeon và Chu Khiết Quỳnh, chúc mừng sinh nhật.Từ giấc mơ của những người hay viết, cuối cùng cũng có được tập truyện cho người thương.…
Truyện này chỉ là mình copy về để đọc, mọi người cũng có thể đọc chung...…
💗💗Nơi ảo tưởng của các ARMY💗💗Hãy để trí tưởng tượng của mình bay cao bay xa hơn…
chỉ là một mẩu chuyện nhỏ trong lúc nhói lòng..…
Những thứ linh tinh trong cuộc sống mà tôi mượn vần thơ để vứt vào…
Trong fic này có rất rất nhiều từ ngữ THÔ TỤC,ai không có thiện cảm với tục thì có thể ngừng đọcChúc mọi người đọc fic vui vẻ và vote cho mình nha~~~~~GTNV xíu:KIM NAMJOON(19t):học rộng tài cao,con trai nhà Kim Thị,học năm 2 trường đại học BigHitKIM SEOKJIN(21t):đẹp trai hết phần thiên hạ,con trai tập đoàn SJK,học năm 3 trường đại học BighitMIN YOONGI(20t):khó ở và da trắng không ai bằng,cũng tốt tánh nhưng lại là trạch nam chính hiệu,con trai tập đoàn Min Thị,học cùng lớp với JinJUNG HOSEOK(19t):xương quai sắc bén gây mất máu,hài hước nhất cả trường,con trai tập đoàn Jung Thị,học cùng lớp với JoonieKIM TAEHYUNG(18t):soái ca trong trường và cái trái đất này,em trai Joonie,học năm nhất cùng trườngJEON JUNGKOOK(18t):người có nhiều sicula nhất trường nhưng ăn nhiều không béo,con trai Jeon Thị,học cùng lớp với TaePARK JIMIN(18t):nhân vật gây nhức nhối nhất năm vì không biết có phải người hay không mà dễ thương y như mochi,con trai tập đoàn Park Thị,học cùng lớp với Tae và Kook…
Truyện để tự luyến xin cảm ơn…
she's my doctor, Maddy…
Tác giả : 喜喜果 (Hỉ Hỉ Quả) - 风息神泪 ( Phong Tức Thần Lệ) - Trans + des : Ảnh - Bertsel Naldensey- Truyện dịch chưa có sự đồng ý của tác giả vui lòng không mang bản dịch đi đâu.- Wattpad sẽ đăng truyện sau Page 1 -2 ngày.…
Có một màn sương mong manh, chỉ thoáng hiện một lần trong đời, đẹp đến nao lòng, chẳng gì trên đời có thể so bì được. Từ lòng đất lạnh giá, nó lặng lẽ sinh ra, nhẹ nhàng trôi, quấn quýt quanh những tán cây, lững thững vờn trên mặt hồ yên ả, rồi len lỏi qua từng lối nhỏ hoang vắng. Không ngừng nghỉ, nó cứ phiêu du mãi, như một kẻ lữ khách kiếm tìm chốn thuộc về.Và rồi khi tia nắng đầu tiên chạm đến, màn sương ấy chẳng chống cự, không lưu luyến. Nó chỉ khẽ lấp lánh, choàng mình lung linh trong khoảnh khắc trước khi lại biến tan vào hư không. Đất trời như ngưng lại giây lát, vạn vật dừng trôi một nhịp đắm chìm trong vẻ đẹp mơ hồ dịu dàng. Đến tận khi sương hoàn toàn khuất dạng, người ta mới giật mình thảng thốt: vẻ đẹp ấy, hóa ra, chưa bao giờ thực sự thuộc về thế gian.…