Cơn mưa...
Tí tách! Tí tách!…
Tí tách! Tí tách!…
Và những lúc bão giông, những đau đớn, khó khăn ập đến tôi sẽ nhớ mãi về thời thơ ấu đẹp đẽ ấy, cái thời ngô nghê được vo tròn trong lòng ba mẹ. Cảm ơn thượng đế đã cho tôi sống 17 năm trọn vẹn. Rồi tương lai sẽ tốt đẹp thôi. " Tưới nhiều hạt hy vọngĐể sớm thấy cầu vồngMưa rơi dù tầm tãCũng sẽ ngừng đúng không?Cuộc đời gieo thử tháchBuộc mình phải trưởng thànhCố gắng đừng than tráchTrắc trở cũng qua nhanhTập nuôi một hy vọngTự khắc nhẹ yên lòngLòng bớt đi dậy sóngMỗi lúc đời mưa giông." ( nguồn thohay.vn ) An Châu, Ngày 10 tháng 6 năm 2023…
bản tình ca qua những dòng thư cho những cảm xúc tớ đã và đang trải qua.trưởng thành hơn, tớ nhận ra rằng, tình yêu không thể duy trì chỉ bằng cảm xúc, sự bền vững mới là điều tiên quyết để duy trì một mối quan hệ,mà vốn cảm xúc thì lại chẳng bền vững đến vậy, vậy nên đây sẽ là nơi mà tớ trân trọng, nâng niu và đam mê những cảm xúc ấy.những lá thứ không tên, không rõ địa chỉ và cũng chẳng rõ người nhận,tớ xin gửi chúng cho một ngày nắng, ngày mà tớ sẵn sàng yêu lấy cái bóng mặt trời.…
Mọi thứ có còn nguyên vẹn như khi anh bước đi ? Còn đấy , còn tất cả chỉ khác rằng đã không còn chúng ta. Em sẽ viết vào đây để nhớ , còn anh sẽ không thể đọc để quên ! .....…
mong sẽ đồng cảm với 1 số bạn…
Nhân sinh như mộngMộng tỉnh kịch tàn…
Chàng trai viết cho người bạn gái đã chết trong trận động đất ở Tứ Xuyên…
" Thứ ám ảnh chúng ta nhất chính là quá khứ"…
Truyện theo quy hứng ngẫu hứng ko có trình tự…
Từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt, họ đã va vào nhau. Cả hai đều nhận ra mình không thuộc cộng đồng mà đối phương đang sống. Một cô gái thú vị, không tin vào Chúa. Một chàng trai chưa hiểu rõ bản thân mình. Họ cùng nhau trưởng thành. Và họ lại va vào nhau lần nữa. Liệu họ có thể đến được với nhau hay sự khác biệt sẽ chia cách họ?…
Một vài dòng từ góc nhìn của tuổi 20+…
Truyện mang thông điệp hãy yêu thương mẹ khi còn có thểĐừng để khi họ không còn mới khóc thương, ăn giỗ linh đình.Hãy sẵn sàng tha thứ cho mẹ, dù quá khứ bà ấy có sai đến dường nào.…
Ta chẳng biết nên làm gì, đành phải để tất cả. Chỉ còn nhớ. Nhớ làm ta buồn, nhung nhớ làm ta hạnh phúc, vì ta yêu.…