Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Những tin mà mình đăng lên là gom lại từ all các nguồn khác nhau Cập nhật hàng ngày những tin tức mới nhất về EXONếu bạn có ý định đem bài mình đăng đi đâu thì ok vẫn được. Nhưng đừng quên ghi CR nhé ^^~Ngôi nhà EXO luôn chào đón tất cả EXO-L…
Đây là một câu chuyện dựa trên thanh xuân của mình và trí tưởng tượng bay cao bay xa của mình :3 Ẩn danh dưới tên của các idol Kpop Cpop và một số nhân vật do mình tự nghĩ ra. Tình yêu trong sáng tuổi học sinh, tình hyunh đệ đêm tối có nhau, tình tiết tưởng tượng bất ngờ. Những ai bị dị ứng đối với các nhân vật có thể click back 😉 NOTE : Khi bạn đọc truyện này, đồng nghĩa bạn hãy quên sạch tuổi real của các nhân vật ^^…
Ảnh lụm nhặt bừa làm bìa, vi phạm bản quyền alo ngay!Viết vì nghĩ ra như vậy, nếu có nhu cầu chỉnh sửa vì truyện quá dở dở cũng cứ alo ngay.Ủa mà ai đó sao thấy được truyện này hay vậy?Tên: Không Thể Sống Trong Trò Chơi Ác MộngSáng tác: CfinnThể loại: dammei, kinh dị, vô hạn lưu...Tiến trình: Đi đến đâu thì đến đấy.Main: Tống Tư Viễn cùng someone.Không có giới thiệu vì chưa nghĩ ra cốt truyện, có sẽ sửa sau!!…
Nguyên tác: Carin ScofieldDịch qua bản Tiếng Pháp của MAURICE - BERNARD ENDREBE. Nhà xuất bản Le Portulan, ParisEdit: Trang Ros- Nhưng từ nay chữ Winterfire còn có thêm một nghĩa hoàn toàn mới. Vì trong lâu đài đó có em, Laurel! Em là ngọn lửa sưởi ấm mùa Đông của anh. Em còn là nắng mùa Xuân, rượu nho mùa Hạ, ấm áp mùa Thu. Em là tất cả những gì đem lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh hứa cũng sẽ cố gắng làm cho cuộc sống của em tại đây dễ chịu nhất... Và mối tình của chúng ta cũng sẽ tồn tại vĩnh cửu.- Đúng thế, vĩnh cửu, Evan yêu dấu của em.Họ vừa rung chuông, cửa đã mở. Họ thấy đầy đủ những người có mặt tại lâu đài đều ùa ra đón.Nhìn thấy những ánh mắt mừng rỡ của họ, Laurel hiểu rằng, đây chính là "nhà" của cô. Cô cuối cùng cũng đã "về đến nhà"...…
Vì sao ta yêu nhưng chẳng đến được với nhau?***"Có cấm thế nào con cũng sẽ cưới em về!!!"***Đầy rẫy những thương vong***"Chi ơi, tỉnh lại đi em"***Mất đi rồi mới biết nó quan trọng đến mức nào với mình***"Lan à, về với anh nghen em...""Em xin lỗi, ta vốn đã chẳng thuộc về nhau."***Một cuộc tình đầy mùi tanh của máu và vị mặn của nước mắt***"Lan! Chi! Em đâu rồi Lan ơi? Lan ơi!"*** EM LÀ CẢ CUỘC ĐỜI ANH -Cofie-…
Trong tình yêu, ai mà chẳng muốn được đối phương chủ động, được cưa cẩm, được quyến luyến, được cảm giác trân trọng, biết rõ mồn một tình cảm người đối diện như thế nào, Tuệ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu không có gió thì làm sao có sóng biển? Không va vấp, không nghiệt ngã, sao có thể gọi là cuộc đời? Năm tháng thanh xuân của Tuệ Hiên không thiếu kẻ đưa người đón, không thiếu kẻ vì nàng mà nguyện làm trâu làm ngựa. Ấy vậy mà đối với Tuệ Hiên mà nói, thanh xuân ấy chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái, có thể tự do làm điều mình thích, ràng buộc chính là ngôn từ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô, cô quả quyết hết năm học cấp 3 này nhất định không thèm ràng buộc mình với bất kỳ anh chàng nào, nhất quyết không vì ai mà trở nên khổ sở. Cho đến khi cô bắt gặp anh - Huỳnh Hạo Hi. Người ta nói chỉ cần gặp đúng người, tất cả mọi ý niệm đều sẽ thay đổi. Tuệ Hiên cũng muốn thay đổi nhưng trớ trêu thay, ông trời lại đồng ý với những lý lẽ xưa cũ của cô rằng thời trung học phổ thông nhất nhất không nên có người thương.Duy chỉ có một điều, cô cũng không ngờ ông trời lại ưu ái chiều ý của cô cho mãi đến nhiều năm về sau. Tuệ Hiên không biết rốt cuộc cô đã chờ đến khi nào để có lúc phải nức nở: Rốt cuộc, ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?…
<Đây là một câu truyện ngẫu hứng, kể về một con người sau khi chết đến thế giới bên kia của chính mình, rồi vì mong muốn của bản thân mà rơi vào các thế giới trò chơi, trở thành một NPC. Do đây là truyện ngẫu hứng, một vài chương có thể liên tưởng đến những đoạn nhạc, bài hát đứt gãy không có thực>"Cánh cửa màu vàng, đại diện cho tri thức""Cánh cửa màu trắng, đại diện cho sự khôn ngoan""Cánh cửa màu đen, đại diện cho nỗi đau khổ"Họa Tử Tịch, là một người mắc phải bệnh trầm cảm.Từ khi rời bỏ thế giới hiện tại, cô đã được đến một nơi gọi là "Địa Ngục Của Thiên Đường".-Đó là cái tên mà hình nhân người gỗ nói với cô.Những tưởng khi căn bệnh đó được chữa khỏi hoàn toàn, cô sẽ được tiếp tục sống trong không gian đẹp đẽ ấy, nhưng cuối cùng, chính tay cô lại tự phá vỡ nó."Đừng mở cánh cửa màu đen" - Đó là lời tên hình nhân người gỗ đã dặn.Nhưng cuối cùng, cô đã không nghe theo...Chương 1: Mở Đầu.Chương 2: Trại Trẻ Mồ Côi.Chương 3: Đô Rê Mi Pha Son.Chương 4: Họa Tử Tịch.Chương 5: Câu Truyện Bắt Đầu.…