Bệnh viện tâm thần
Cuộc phiêu lưu của nhà báo tự do Miles Upshur nhằm khám phá những bí ẩn bên trong một bệnh viện tâm thần nằm sâu bên trong dãy núi LC (Lake County)…
Cuộc phiêu lưu của nhà báo tự do Miles Upshur nhằm khám phá những bí ẩn bên trong một bệnh viện tâm thần nằm sâu bên trong dãy núi LC (Lake County)…
Tôi là một người may mắn vì có một tuổi thơ đẹp! Mỗi khi nghĩ lại về cái thuở bé ấy lại khiến nụ cười trên môi tôi bất giác bật cười . Kỉ niệm về những mùa hè, những người bạn nơi mái trường cấp một luôn là một kí ức khiến tôi rất đỗi trân trọng. Và hôm nay tôi ngồi viết những dòng truyện này để chia sẻ về tuổi thơ "dữ dội" của mình!…
part 2 của "Những mẩu chuyện ngắn về couple Shin Soukoku" từ acc clone cũ của mình : @Sa_CherryBlosslink part 1 : https://www.wattpad.com/story/208066340?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=library&wp_uname=mochiumeotp&wp_originator=HVz53t7j5bQx6F8mX9p%2FH%2FgbOIQ7prU1Vw67J0NuR3d2t4CEF99hBK6LBta3MuD9eco5%2FofOHY9jBr4amuHudk6discL%2BnTfImJFQfVVGkAP3DpOSYZqUxQfnDQewSx4…
Đây chỉ là một chút tâm sự nhỏ nhoi mỗi ngày của mình.Tất cả các nhân vật đều được mình sửa tên…
" reng reng reng ... " cái chuông đồng hồ chết tiệt nó lòm còm ngồi dậy , khuôn mặt xinh xắn tự nhiên mà cau mày lại , nhăn nhó nhìn đồng hồ chỉ đúng 6h sáng " trời ơi , 6h 6h sáng òi ak trời " miệng chữ A mắt chữ O của nó hắ hóc ra , nó cuống cuồng nhảy ra khỏi cái tổ ấm của nó , chạy lăng xăng như gà mắc dây thun , vệ sinh cá nhân , thay đồ , trang điểm nhẹ , đeo trang sức ( đồ hay đeo đi học ) chảy tóc ,, bla bla mất 15 phút , lật đật chạy xuống nhà mà k thèm để ý đến phần ăn sáng của mik , vội vàng cầm tiền ăn vặt đc để sẵn trên bàn , miệng lấp la " con chào bố con đi học " òi 3 chân 4 cẳng phi thẳng ra cửa . Anh 2 nó đang đứng chờ sẵn ở ngoài , " lẹ lên , chậm hơn rùa " giọng ns lạnh băng đó lm nó ngước nhìn , mỉm cười nhẹ òi phi thẳng lên xe , ôm chặt ah nó " hì hì chỉ có 2 hỉu e nè , thun thun " ah nó mỉm cười nhẹ trong vòng 2 giây òi trở lại bình thường . Cũng may hôm nay là ngày đầu tiên nên k trễ , ae nhà nó mới buwocs ra khỏi chỗ giữ xe thì cả đống đứa bu vào như kiến thấy mỡ , haizzz đẹp cũng khổ ghê ta , khó khăn lắm mới thoát đc đó , cực khổ lắm . Ah 2 giúp nó tìm đc lớp mới òi mới ik tìm lớp cho mik , vào lớp ai cũng ngớ người nhìn nó nhất là bọn con troai ak , nó đảo mắt nhìn 1 lượt , miệng cười tươi , " á bồ ây òi , nãy jo tìm hoài " nó la lên khi thấy con nhỏ bạn thân nó ngồi ở dưới lớp , " đi âu mà trễ vậy , lm ngta lo cho bồ quá tr lun nè " cái giọng ấm áp đó phát lên nghe ấm lòng bít bao , " thôi thôi tí nữa sẽ bù cho bồ 1 bữa thật no nê nha , chịu k bảo bối iêu ? " nó tỏ vẻ đáng iu trc mặt cô bn thân .…
Tác giả: Hạ MiêuThể loại: Ngôn tình, thanh xuân Mùa hè năm năm tuổi, Linh Anh đắm chìm trong thế giới đầy kỳ diệu của tuổi thơ, nơi những cánh hoa giấy bay lơ lửng trong nắng và tiếng ve râm ran gợi lên sự bình yên. Một ngày nọ, trên con đường quen thuộc, cô bé tình cờ gặp một cậu bạn lạ-Tô Ánh Dương, người đang ngồi trầm ngâm bên gốc hoa giấy. Cuộc gặp gỡ bắt đầu bằng một chiếc bánh Cosy và một bông hoa sứ, đánh dấu sự khởi đầu của một tình bạn thoáng qua nhưng đầy ý nghĩa. Thời gian trôi qua, khi lên cấp 1, Linh Anh và bạn thân Ngọc Hân không còn học cùng trường, khiến cô buồn. Nhưng sự hoạt bát của Ngọc An đã giúp cô vui vẻ trở lại, và hai người dần trở thành đôi bạn thân thiết.Lên lớp 2, trường gộp lớp, có thêm nhiều bạn mới. Từ đây, Linh Anh bắt đầu chú ý đến một cậu bạn tên Lê Hoàng. Liệu đó chỉ là sự tò mò, hay cô bé đang có những rung động đầu đời?…
Quyển art nhảm này là tổng hợp các tranh của tui nên không thống nhất một chủ đề nhất định.Nhưng chủ yếu sẽ là về group chị em bạn thân buôn lê trên Discord hay các 7749 fandom cùng cặp ship :))) (Thi thoảng sẽ sìn fandom khác nhưng chủ yếu chắc là về CountryHumans,OCs cùng group Vũ Đại)Mô tả hết rồi vì con au ngu văn bỏ xừ ra :")))Dù sao cũng mong mọi người ủng hộ Fo nha ^^…
Tâm tư của một con người hoang tưởng , lý do gì kiến cô ấy đi tới con đường này???…
Hi mọi người mình là Neko Art ( Mèo )! :3 mong mọi người thích truyện của mình 💖- Truyện chỉ nói về cuộc đời của các OC nhà Mèo- Văn ngu nhưng thích thể hiện :"))~~ENJOY~~…
Lại thêm một thanh niên số hưởng quá thế giới khác lập harem=_=…
- Tuyển member cho OcsChos Team :)) Nghiêm cấm các thanh niên nghiêm túc :))…
"em bỏ bùa anh đúng không? nếu không thì tại sao anh lại yêu em nhiều như thế này hả min yoongi?"start: 13/12/2023end: 00/00/0000…
oh!do la nhung nam thang dau doi di lam cua minh!…
Có những thời điểm, tôi chỉ muốn ngồi lặng yên 1 mình, chậm rãi nhìn lại mọi thứ vừa trôi qua và ghi lại các cảm xúc ấy. Tôi nghĩ rằng, ai cũng có lúc cần khoảng không gian - thời gian riêng để đối diện với cảm xúc của bản thân mình một cách thành thật nhất. Không phải để tiếc thương, không phải để oán hận, mà đơn giản là lắng nghe bản thân để biết mình đang sống cuộc đời như thế nào. Chẳng phải đây là cuộc đời đầu tiên và duy nhất của chúng ta sao?…
Truyện kể về Hạ Vũ một chàng trai mất cha mẹ trong một cuộc hoả hoạn nhưng cái chết của cha mẹ cậu bị chôn vùi, không được làm sáng toả. Cậu được một gia đình khá giả nhận nuôi, đối xử với cậu rất tốt nhưng gia đình này mỗi người đều có bí mật đen tối bị che giấu. Khi cậu lên lớn trở thành bác sĩ âm thầm trả thù hết nhưng kẻ có liên quan đến vụ hoả hoạn năm xưa và phát hiện ra bí mật của gia đình mình nhưng cậu lại bị khống chế bởi tên anh họ khốn nạn, có bệnh về tâm lý. Liệu cậu sẽ làm thế nào để đưa nhưng kẻ đó ra ánh sáng.Lưu ý: hoàn toàn là tưởng tượng, có yếu tố tình cảm nam nam, nam nữ, tâm lý.…
hchcsgbcdyxncsgncsbcgxjvfigkchd bxtxhxtzgchxg bị. hccjdh jfjvjfufnvysvhxjvudhvjdvkftdjvembua HK h iu a ty chchchcb hơn ùhvurt jvjchcnvhdjcjfjfc UB n hcjfjf G kịch tính mày bị nghiện món địt mẹ m có thể nói ra hết 🚶 để lại những màn trình bày như sau đó mới nhận bàn 👐 anh tập thể hình ảnh đẹp của em mà ko biết nói sao thì làm đi nhé a ko đi đâu thế tập luyện của Tiên Nhân kiếm 💰 để làm cái trò gì đây ta có nhiều chuyện quá đơn giản là thế này mà có thể nói ra thì 👉 làm thế với em mà anh có đi chơi với nhau như một con đường của Anh Thiên Tôn tạo cho người ta đi thôi mà e có đi chơi đâu ko có tiền thì 🌟 hả em trai 🚶 đâu chơi hả chị yêu nhiều lắm lắm luôn ý chứ 🌟 ko 💬 nữa là xong sao vậy k ad cksbcurhucnrfbjwmcbwcksobxusbxuancn nónebocsnkcnskcneknckenckankcbsjc sjcbksnicbskcbskeienncoennvoenciencinevi bạn thân chí còn cắn nuốt nước miếng rồi em yêu ngủ ý yy6yyyyyyyyyyyyyybạn thân chí còn cắn nuốt nước miếng rồi em yêu ngủ ngoan mơ xinh un nha a choi 🐘 e 👻 k cho 🚶 đâu cũng thấy buồn ngủ chưa e yêu anh là một trong 🔢 các anh báo cáo sửa xe máy 🚶 em 😍 ngủ ngoan mơ xinh un nha a choi 🐘 e 👻 k cho 🚶 đâu cũng thấy buồn ngủ chưa e yêu anh là một trong 🔢 các anh báo cáo 6hnói là anh em qua 🏡 anh có 🚶 đâu cũng có cái gì đó em à anh 🚶 làm chưa về 🏡 rồi nha anh của em đó hả chị yêu nhiều lắm đó anh ko biết làm gì mà ko thấy em ☺ tin cho em xin lỗi anh chỉ là một trong những lúc như là một người con gái khác nhau nhưng không phải là con gái y a la ai vay a ngu ngon nha anh yêu em nhiều hơn thế nữa đâu em ơi em muốn anh sống 🌟 cho hết ngày mai đi chơi vui quá trời luôn đó nha…
Truyện tớ viết ra nhằm mục đích thỏa mãn trí tưởng tượng! Các nhân vật trong đây đều là OCs của tớ và partner…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…
Đây không phải truyện đây là tản văn.Chỉ chia sẽ trên wattpad. Xin đừng sao chép dưới mọi hình thức.Các phần có thể xem như các mảnh của một hồi ký.…