Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
bản edit mang mục đích phi thương mại và CHƯA có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý. xin cám ơn. bản edit từ qt không đảm bảo 100% độ chính xác---- máu đỏ giữa làn mưa bạc, là món quà nơi làn môi nàng.🌺 tqc x tlg🌺 cưỡng chế yêu, cưới trước yêu sau🌺 điên cuồng mỹ nhân đại tiểu thư x tàn nhẫn sợ vợ thiếu chủ🌺 có quyền nhưng hèn / không quyền nhưng được sủng mà kiêu----tác giả: 辣橘🍊editor: rubyalucardcre: https://wangyi11696.lofter.com/post/78a96c16_2bb6e2e6a…
Một số oneshort về các couple bất kỳ trong Assassination Classroom.LƯU Ý: Xoay quanh cả 3 thể loại: Normal, Yaoi, YuriNote: Nếu các bạn không thích một couple nào đó trong truyện, có thể tùy ý click back hoặc bỏ qua và chọn couple khác để đọc . Vui lòng tôn trọng quan điểm cá nhân của mỗi người và hợp tác vui vẻ.…
Ta tặng cây trâm cho thanh mai trúc mã.Sau đó phu quân đến tìm ta."Nghe nói chàng đánh Tần công tử khiến người ta khóc?""Trời đất chứng giám, bản hầu không hề ra tay." Tiêu Diễm mân mê nhẫn ngọc, vẻ mặt vô tội.Đúng là hắn không ra tay mà chỉ hờ hững nói một câu khiến chức quan của Tần lão gia bị giáng ba bậc, hận không thể lưu đày Tần công tử bằng một ánh mắt."Hầu gia, chàng đã sắp 40 tuổi rồi, hà cớ gì phải so đo với hậu bối...."Tiêu Diễm cởi áo giáp, tiến sát đến. Cơ thể bao năm tập võ dẫn binh, vai rộng eo thon.Hắn cười xấu xa, "Cho nên đã đến lúc bản hầu hưởng phúc của con cháu rồi..."-----Tác giả: Hồng MôngThể loại: Ngôn tình, cổ đại, HEEdit: Hoa sơn chi không muốn nở…
|It's just a cigaretteAnd it cannot be that bad|"Thôi nào, nó chỉ là một điếu thuốc thôi mà." Shinichiro bật cười: "Nó không nguy hiểm như thế đâu."Couple: Sano Shinichiro x Reader------• Tác giả: @MongManhHoaGiay (Mong Manh Hoa Giấy) ••Nghiêm cấm mang truyện đi dưới mọi hình thức••Đăng duy nhất tại Wattpad - tài khoản @MongManhHoaGiay•…
Tác giả: 期许~借你(暂退)Số chương: 7Tình trạng: Đã hoàn thành(7/4/2024)Editor + bìa: JymieBeta: IrisThể loại: Ngược, đồng nhân văn, fanfic, cổ đại, kết seTruyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem ra khỏi wattpadEditor không biết tiếng trung, edit dựa theo qt và tra từ điển, nên nghĩa chỉ đúng 70-80%…
Viết lại cái kết cho cặp đôi Trác Lan Giang và Bạch Tiểu Sênh trong bộ phim Hoa Gian Lệnh."Ta đã từng nói rằng, mỗi khi nàng cảm thấy buồn thì hãy ăn một chút đồ ngọt, vị ngọt sẽ giúp nàng xua tan đi nỗi buồn. Nhưng nếu nàng vui thì cũng hãy ăn đồ ngọt, vị ngọt sẽ giúp niềm vui của nàng đọng lại mãi."Hắn bóc vỏ viên kẹo ra sau đó ngậm lấy, cuối cùng Trác Lan Giang kéo cô lại gần mình rồi cúi xuống, vị ngọt ngào của viên kẹo dần lan tỏa và đọng lại đầy dịu dàng trong khoang miệng, trong lòng của hai người cũng nở đầy những bông hoa tươi thắm của tình yêu đôi lứa.…
Câu chuyện này tôi viết để gửi tới những ai đã đang và sẽ bước vào thời thanh xuân đẹp đẽ của đời người. Thanh xuân - trang lưu bút ghi lại chân thực nhất những kỉ niệm xa xôi của một thời tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống. Hồi ức thanh xuân luôn đi với những từ "luyến tiếc", "hối hận" và "kỉ niệm". Thanh xuân - cái tuổi mà người ta thường bảo rằng còn rất nhiều bồng bột, nhưng là tuổi người ta có thể yêu và cháy hết mình cho tình yêu, cho những ước vọng, nhiều khi là cho những thứ mù mờ và xa xăm. Và chắc hẳn trong hồi ức đẹp đẽ đó là một mối tình đầu khó phai, một mối tình day dứt cho đến khi nhìn lại ta cảm thấy luyến tiếc, đau khổ và hạnh phúc. Mối tình đầu ấy như một khúc nhạc đệm mãi ngân vang nhưng ta lại không chạm vào được... Hai nhân vật chính của chúng ta là Lục Gia Minh và Hứa Linh Hoa cũng vậy, họ có một mối tình đẹp, một mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng lại vì những hiểu lầm đáng tiếc và sự do dự mà để lạc mất nhau. Tuổi thanh xuân mà, người ta sống hết mình nên đôi khi đi chệch đường, hay trượt ngã cũng không hay. Họ để lạc mất nhau những năm năm... Năm năm một quãng thời gian không ngắn cũng không quá dài, nhưng đủ cho ta kiểm nghiệm chân thực về một tình yêu. Hai con người ấy liệu đến khi gặp lại, có còn biết trân trọng nhau không? ...…