Chạm Khẽ Tim Tae Một Chút Thôi...[ONESHOT][TAENY]
Chạm nhẹ vào đôi mắt...Chạm nhẹ vào bờ vai...Chạm nhẹ vào đôi môi...Ngày mai...xa anh rồi...…
Chạm nhẹ vào đôi mắt...Chạm nhẹ vào bờ vai...Chạm nhẹ vào đôi môi...Ngày mai...xa anh rồi...…
Đây là truyện mình coppy từ trang facebook " nhật ký những ngày bên nhau của Chinh và Dũng " , mình ko phải là tác giả , thấy hay nên muốn lan truyền rộng rãi chuyện tình hường phấn này đến các bạn hủ gần xa . Xin phép ad cho em coppy ạ , em chỉ muốn phát triển truyện thôi , em ko có ý muốn cướp bản quyền củaad đâu Link trang cho mấy bạn ủng hộ : https://www.facebook.com/Nhatkicuachinhvadung/?hc_ref=ARREnYGipcmAJFZHUsStKTpduy7gFaCFG4IHUakf60AzThoSXynbl8hQqmRst1d3B1E…
Có lẽ có những thứ mà suốt đời này ta căn bản là không thể nào thay đổi được : bản thân ta , tính cách hay cả lối suy nghĩ . Tớ đã rất muốn là tất cả mọi thứ của cậu nhưng .…mọi thứ mà cậu muốn tớ làm tớ lại không thể .Tớ muốn mình biến mất đi để được một lúc nào đó cậu đến hỏi :" Cậu ấy đâu rồi ?"rồi lại còn muốn cậu đi tìm tớ - một chút thôi cũng được …và đến khi gặp lại tớ , lặng lẽ thôi hãy nói :" tớ biết cậu"…
Mình lấy bối cảnh là kháng chiến chống Mỹ - giải phóng miền Nam.Tất cả các sự kiện,nhân vật mốc thời gian đều là hư cấu, không có thật ngoài đời Truyện viết với mục đích phục vụ sở thích cá nhân, mong được đón nhận!Mình đang muốn xây biệt thự nên bạn nào có gạch đá,cát sỏi cứ ném vô đây !!…
Ánh Trăng và Anh…
Đang dồi dào cảm xúc và muốn làm thơ. Tôi trút cảm xúc vào cây bút này, viết thơ chỉ để thỏa mãn cảm xúc, như lời giãi bày tâm sự... Viết cho tử tù Nguyễn Hải Dương và vụ án thảm sát 6 người trong một gia đình tại Bình Phước. Tự sáng tác, lấy cảm hứng từ bài hát cùng tên.…
Bước vào phòng y tế, Bùi Ngọc Minh Huy chỉ biết thở dài ngao ngán nhìn cô gái nhỏ ngồi trên giường. Anh cảm thấy rất bất lực khi thấy cô bạn gái nhỏ nghịch ngợm của mình, chân bị thương nhưng vẫn đung đưa qua lại trên chiếc giường trắng.Cô gái nhỏ nhìn anh, cười hì hì: "Anh ơi! Qua bế em đi, em muốn về lớp."Nói rồi cô nhảy xuống khỏi giường khiến anh hốt hoảng chạy đến đỡ. Minh Huy lắc đầu nhìn cô, đưa tay búng nhẹ lên trán bạn gái nhỏ:"Lê Hoàng Khánh Vy, bao giờ em mới hết trẻ con được đây?"Cô gái nhỏ cười tươi rói, đưa tay ôm cổ anh đợi anh bế mình."Em cứ thích làm trẻ con đấy!"Minh Huy bế cô lên, nhìn cô cười bất lực. Anh tự nói với bản thân: Tự bản thân dính vào một em bé vậy là phải làm ba năm 18 tuổi.…
Câu truyện kể về kỉ niệm năm lớp năm của Tác giả.…
Review xàm xí của tác giả về ngôn tình và thực tế giữa hai bạn trẻ. Với các thể loại truyện tổng tài, teenfic, trâu già gặm cỏ non, thế giới phép thuật,...…
Một người trăm năm không đổi, một người chẳng mãi ở bên. Nàng nói xem, một người chẳng còn gì như ta lấy gì để bảo vệ nàng? Ta muốn nhốt nàng mãi mãi ở bên cạnh nhưng cũng không muốn nàng ở cạnh ta, đến cuối cùng cái kết cho ta và nàng như thế nào mới là đúng?------------------------Cái kết của Bạch Cốc Dật, tui có chút không vừa ý, thôi thì thay tác giả, viết tiếp về cái kết cho y?…
• Truyện Là Tưởng Tượng !• Không Ăn Cắp Bản Quyền.• Nếu Không Thích Ngôn out hộ !…
Những dòng văn này đều là trong những lúc đọc truyện, đọc sách hay đột nhiên những cảm xúc trong mình nảy nở thành các câu từ dựa trên những gì mình đã đọc được. Tất cả đều là những gì mình cảm nhận được và mình muốn lưu trữ lại những cảm nhận đó. Vì nó là "ngẫu hứng cảm xúc tuôn thành văn" nên nhiều chỗ nó sẽ chỉ đơn thuần là góc nhìn của mình vào nhân vật đó hoặc một sự kiện nào đó…
Viết trong lúc tâm trạng lên cao. Vẫn còn nhiều thiếu sót mong mọi người chỉ giáo aa…
Trong một thế giới tương lai nơi con người có thể cộng hưởng với sức mạnh cổ xưa, những đứa trẻ đặc biệt được gọi bằng cái tên lạnh lùng: "Vũ Khí Mang Hình Dạng Con Người."Chúng không được sinh ra để sống,mục đích thật sự là để chiến đấu, để hy sinh,phục vụ cho nhân dân và đất nướcGia tộc họ Lê từng có tất cả: một mái nhà ấm áp, bốn đứa trẻ thông minh, một người mẹ anh hùng, một người cha lạnh lùng nhưng tận tụy.Cho đến ngày người mẹ ngã xuống nơi chiến trường.Cho đến ngày đứa con gái út ,cô bé hiện diện cho sự ấm áp gia đình, bị đưa đi rồi, rồi trở về trong chiếc hòm sắt lạnh toát.Đúng ngày mà mẹ cô hi sinh,cũng là sinh nhật thứ mười hai của cô bé.Cô bé ấy... đã từng cười như nắng ban mai.Đã từng được nâng niu bởi bàn tay của cha, của anh chị, của quản gia và bảo mẫu.Đã từng chiến đấu với một ý chí kiên cường không hợp với lứa tuổi.Nhưng rồi chết trong đau đớn, tan nát, không toàn vẹn, với đôi mắt mở hờ và nụ cười đầy hối hận.Người cha phát điên.Gia đình đổ nát.Người chị thứ ba phát hiện ra một sự thật bị che giấu trong phòng thí nghiệm:Thi thể ấy... chỉ là một phần còn sót lại.Ai đã xé toạc linh hồn đứa trẻ ấy ra làm đôi?Và tại sao... ngay cả sau cái chết, cô bé vẫn như đang gánh lấy một điều gì đó cho cả gia đình?Bi thương, tàn khốc và ngập tràn ký ức, "Một Mình Con Gánh Cả Sự Bình Yên" không chỉ là một câu chuyện về chiến tranh hay thù hận - mà là bản thánh ca của tình thân, của ký ức bị lãng quên, và của một đứa trẻ dám mang cả bình yên củ…
Nàng là cô nàng vui vẻ hồn nhiên ngây thơ tuy cha mẹ bị hãm hại chết thảm cô sống để điêif tra nhưng kết quả vẫn vậy thánh thượng bị gian thần che mắt đã hạ lệnh giết nhà họ Thẩm ,Thẩm Lạc Duyệt đã được Vũ Nương đưa đi lên tạm an toàn nhưng xui xẻo rằng giữa đường gặp thổ phỉ đã giết Vũ Nương từ đó chẳng còn nụ cười ,nàng vẫn phải giả cười lười gạt rằng đã quên mất tất cả để đc sống .Chàng là đương kim hoàng thượng cao cao tại thượng cũng vì hoàng quyền mà giết tất cả . Hai người họ gặp nhau (sẽ tiết lộ sau trong truyện ) Nữ chính:Thẩm Lạc DuyệtNam Chính :Tề Ngọc Nhân vật phụ ở trong truyện…
-Hoài Ảnh Ảnh, cậu nói xem sau này chúng ta có gặp lại nhau không?- Hàn Lâm, cậu nói nhảm gì đấy? Tất nhiên là sẽ gặp lại rồi, tớ chỉ sợ cậu quên mất tớ thôi!_ Cô nũng nịu với anh_Đồ ngốc, sao tớ có thể quên cậu được chứ! Ảnh Ảnh, tớ thực sự rất......_ Anh xoa đầu cô, ấp úp- Này, này, đến xem họ ca hát vui quá kìa! Đi thôi ! Phải lần đấy, cô nghe anh nói hết tâm tình mình, cô suy nghĩ chín chắn trưởng thành hơn thì bây giờ đâu phải đau khổ! 7 năm trước, Anh là điều tuyệt vời nhất đời cô, nhưng mãi sau này, cô mới nhận ra điều ấy!…