Vài thứ nho nhỏ
Viết vội…
Viết vội…
My Family lầy lội mê game của tui!…
ngôn tình,dâm…
Vy Hạ - một cô học sinh cấp ba với tính cách "ngoài lạnh trong nóng" bất ngờ bị Minh Phong - trapboy chính hiệu ( thực ra là boy see tình ) kiêm bạn học cũ - nhắm tới. Gia đình Hạ rất nghiêm khắc nên Hạ có rất ít bạn bè. Phong là một trong số đó. Hai người đều coi người kia là "vị cứu tinh" của cuộc đời mình, thích thầm nhau rất lâu nhưng lại chẳng ai dám nói ra, sợ một khi đã nói ra rồi thì mối quan hệ của hai đứa không còn được như trước. Những hiểu lầm, những giận dỗi, những pha "trả thù" bạn cùng lớp, cùng những lần tim lỡ nhịp liệu có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người bạn cũ? Mối quan hệ này sẽ về đâu? Làm bạn thân hay bạn đời? Tất cả sẽ có trong "Bong Bóng Và Sóng Biển". Hãy cùng đón xem nhé!…
Sau khi phần một kết thúc, Rimuru cũng đã đánh bại Keera Và Sau trận chiến đó cũng đã mở ra một con đường mới... một con đường mà Rimuru phải làm mọi cách để có thể vượt qua và Hồi sinh những người đã chết trong trận chiến với keera. Và phần này Rimuru sẽ cùng với Ciel đi đến một thế giới khác để tìm mảnh vỡ hư vô... thứ quan trọng để có thể giúp rimuru bước lên một trạng thái gần ngang với đấng sáng tạo.…
Tác giả: Sly nho khô.Thể loại: Học đường, lãng mạn, truyện teen.Đoạn trích: Trong ngày thu trở gió, Hạ Vũ như một chú mèo con nằm trên lưng cậu, lười biếng ngả đầu xuống, dụi dụi vài cái. Cô thích mùi bạc hà trên người cậu toả ra, mát mẻ lẫn thư giãn. Minh Kiên mặc kệ cô trêu đùa, sốc lại người không để cô rơi xuống. Mái tóc lúc trước của cậu còn chưa kịp chạm mắt đã bị cậu cắt gọn đi. Hạ Vũ thích nhất là Minh Kiên để tóc ngắn, vì để tóc ngắn cô mới nhìn rõ được đôi mắt sáng ngời, đẹp đẽ của cậu. Trường An cho rằng chỉ có Minh Kiên mới chiều theo hoàn toàn cái tính công chúa của cô, cậu cũng mong rằng chỉ có cậu mới được chiều chuộng cô như vậy. " Kiên!" " Ừ. Tớ đây." " Minh Kiên!" " Ừ?" " Trần Đức Minh Kiên!" " Sao vậy?" " Cậu không thấy tôi đang lợi dụng tình cảm của cậu à?" " Biết chứ." " Nhưng mà tớ cho phép cậu mà." Hạ Vũ nhận được câu trả lời của Minh Kiên, mỉm cười cúi đầu xuống hõm vai cậu. Cô biết cô đang ôm mặt trời của riêng mình. Trần Đức Minh Kiên chính là mặt trời của riêng Phan Lê Hạ Vũ.…
Cô một thiên kim đại tiểu thư chỉ vì bố mẹ mất đột ngột mà bị mất đi hết tất cả , bị chú dì ghẻ lạnh cướp hết tài sản nhà cô, tống cô vài trại trẻ mồ côi.Cô năm 18 tuổi trao lầm tình yêu cho hắn, giúp hắn xây dựng sự nghiệp cuối cùng đổi lại hắn phản bội cô.Cô thề sẽ lấy lại tất cả những gì bọn họ cướp của cô , từ một cô gái hiền lành trở nên lãnh khốc, vô tình thì ko biết phải chịu bao nhiêu tổn thương. Định sẽ ko rung động với một ai nhưng hắn hắn lặng lẽ đứng sau lưng cô, quan tâm chăm sóc cô, tiêu diệt những kẻ muốn hại cô, dần dần làm tâm cô rung động.…
Tâm trạng của một cô gái không biết nên bước tiếp hay dừng lại…
" Cùng nhau trưởng thành "…
Nguồn: https://khotangdammyfanfic.blogspot.comĐây Vốn Là Câu Chuyện Về Một Ngựa Giống Nạp Muội Tử, Cho Đến Lúc Hắn Trúng Xuân Dược 這原本是一個種馬收妹子的故事, 直到他中了春藥 - Tề Sở 齊楚Này vốn là một cái ngựa giống thu muội tử cố sự, mãi đến tận hắn trúng xuân dược.Này vốn là một phần ngựa đực văn, mãi đến tận nó thay đổi tác giả.๖ۣۜĐánh giá Thứ áo! Xào cơ manh! ! Tiểu công là bên trong ngựa đực văn vạn nhân mê tiểu côngThu một cái liền một cái muội chỉTiểu thụ là tiểu công hảo cơ hữu thuộc tính dễ dàng đẩy ngã, nguyên bản này lưỡng thẳng tắp thẳng tắp. . . Mãi đến tận có ngày thay đổi tác giả. . .Xuân dược thần mã. . . Tiểu công bắt đầu đối tiểu thụ khó giải thích được bắt đầu để ýPhấn manh a! ! ! ! !…
Chúng tôi vào giới giải trí vào những mùa khác nhau của cuộc đời, mang những lý do không giống nhau. Người bước trước vì thiên phú và sự dìu dắt, người bước sau vì một lời hứa kéo dài qua năm tháng, có người chọn đi thẳng vào tâm bão vì bản năng không biết lùi. Ánh đèn soi lên mặt người, gọi tên những giấc mơ. Nhưng khi tắt máy, vẫn còn lại những khoảng tối không kêu than, những câu hỏi chưa kịp có lời.Chúng tôi làm bạn, làm đồng nghiệp, làm đối thủ đúng nghĩa đẹp đẽ nhất của từ ấy: cùng kéo nhau đứng vững trước máy quay, trước bục mic, trước một rừng ống kính không chớp mắt. Chúng tôi nói rất ít về chuyện cũ, nhưng mỗi người đều giữ một mảnh ghép trong lòng, giống như cầm nửa tấm vé đã nhàu, biết rằng nửa còn lại vẫn nằm đâu đó chờ nhìn thấy nhau.Có thứ không thể gọi tên, không thể viết trong bất cứ kịch bản nào, nhưng nó có mặt trong từng lần chúng tôi hít một hơi sâu trước khi bước ra sân khấu, trong cách ai đó vô tình đứng che ánh đèn quá gắt trước mặt ai đó, trong một cú gật đầu rất nhỏ thay cho tất cả những gì muốn nói. Khi các tiêu đề rực rỡ qua đi, chúng tôi vẫn sẽ đi tiếp, không phải để chứng minh mình rực rỡ đến đâu, mà để lần theo dấu những ẩn số im lặng kia - cho đến khi câu trả lời tự nó đứng ra, không cần ai gọi tên.…
ĐỌC ĐI RỒI BIẾT .-.…
"Bây giờ tôi biết thì đã quá muộn, cậu có còn yêu tôi nữa không? "Những lời viết trong bức thư, trước khi chiếc máy bay kia đưa Nhi đến 1 thế giới xa lạ nào đó, khiến tôi không khỏi bàng hoàng, cô ấy Yêu Tôi. ***"Bạn thân của tôi là con trai"Mỗi chúng ta trong cuộc đời đều có những giây phút lỡ lầm, rung động đầu đời đem lại cho ta những trải nghiệm thú vị về thế giới này.Chắc hẳn một trong số chúng ta đã từng đơn phương một thằng bạn thân, nhưng vì ngại ngùng vì xấu hổ mà ta đã vội gạt bỏ đi cái tình cảm ngốc xít mà chân thành nhất của cuộc đời mình. By: Tèo soái cưa…