Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
• Đây toàn là những ý tưởng tạm thời của mình chỉ là lóe lên, nên chỉ là oneshot. • Còn có vài chap mình có thể lóe lên ý tưởng tiếp theo của chap đó thì mình sẽ ghi tập ra. • Cảm ơn mọi người đã xem, có gì thiếu sót thì mong mọi người nhắc nhở ạ.…
Trong tim mỗi người đều có một mặt trời. Ta coi nó là Thánh kinh của đời mình, hễ bước một bước liền ngẩng đầu ngưỡng vọng. Trong thế giới của cô thiếu nữ Phương Đăng chẳng hề có mặt trời. Phó Kính Thù chính là tia sáng xanh xao duy nhất trong thế giới ấy. Mặc dù không thể sánh với ánh mặt trời, nhưng vừa đủ để cô nhìn rõ con đường trước mặt.Có điều Phương Đăng biết, thế giới của Phó Kính Thù thật ra không có ánh sáng. Cô quyết định phải giúp anh. Nếu anh là kính, vậy cô sẽ làm đèn, cô sẽ chiếu rọi anh, rồi soi sáng con đường của mình bằng chính những phản quang lóe lên từ đó. Được dõi theo người mình yêu, được biết rằng trong tim người ấy có chỗ dành cho mình, thì dù bản thân phải bước đi trong bóng tối, cũng vẫn là hạnh phúc.Đáng tiếc Phó Kính Thù rốt cuộc chẳng thể cưỡng lại những cám dỗ trần tục, để đạt đến mục đích, anh chẳng quan tâm Phương Đăng nghĩ gì. Khi mọi điều quý giá nhất đều bị Phó Kính Thù tận tay hủy hoại, cũng là lúc mặt trời trong tim Phương Đăng hoàn toàn lịm tắt.Rốt cuộc phải dùng cách nào gìn giữ, thứ ánh sáng xanh xao ấy mới không tan biến? Rốt cuộc trong chuyện này, ai đã làm tan nát trái tim ai?…
Phạm Lưu Dịch, một thám tử khét tiếng trong giới trinh thám, đã chứng minh khả năng bằng hàng loạt vụ án tưởng chấn. Nhưng trong một phi vụ đều tra, anh bất ngờ bị người đồng nghiệp thân cận nhất phản bội. Con dao lạnh lùng đâm thẳng vào tim, khiến anh ngất liền trên nền đất lạnh giá. Phút cuối trước khi nhừng tia sáng cuối cùng lẽ loi, anh thấy ánh mắt tràn ngập hận thù của kẻ phản bội - nhưng điều đó đã quá muộn.Trong lúc ai nấy đã cho rằng Phạm Lưu Dịch đã chết, một người bạn thân của anh đã bỏ tiền để lén mang thi thể anh về nhà.Người đó đã đặt thi hài lên một cái bàn kim loại được bao quanh bởi các thiết bị khoa học kỳ lạ. Trong căn phòng lạnh lẽo, người đó thực hiện các y thuật, máy móc kỳ lạ để "phục sinh" thi thể đã chết này.Màn sương đột ngột bốc lên từ những thiết bị, ánh sáng loé lên như muôn vàn ngôi sao nổ tung. Tất cả chứ ngỡ lại ở đó, và khi ánh sáng lắng xuống, thi thể của Phạm Lưu Dịch đã biến mất.…
Gã vung kiếm lên, điêu luyện và dứt khoát. Nhát cắt rất ngọt. Xoẹt một tiếng, như ánh chớp chợt loé, rồi tắt lịm. Đầu Chuuya rơi bịch xuống nền đất, lăn long lóc như một quả bóng bowling.Dazai cúi người xuống, thanh kiếm kêu keng một tiếng chói tai khi gã không do dự ném nó sang bên. Rồi, bằng đôi bàn tay bọc kín trong đống băng gạc trắng phớ lốm đốm mấy vệt máu khô nâu sậm cáu bẩn, gã cẩn thận nâng cái đầu ấy lên - với ánh mắt ngây dại đầy thành kính si mê như thể đang được chiêm ngưỡng thứ tạo vật hoàn mỹ nhất trên thế gian này. Những ngón tay xương xẩu luồn sâu vào mái tóc cam rực màu hoàng hôn bên bết đầy máu tươi; gã giơ cao nó lên, và xoay vòng như đang khiêu vũ.Tiếng cười điên dại vọng mãi vào màn mưa. Khoé miệng gã cong vút lên, một vết rạch xấu xí đầy cay nghiệt trên khuôn mặt thanh tú nên thơ đến đáng thương hại."Quả nhiên, Chuuya như thế này mới là đẹp nhất mà."Chuuya không do dự gì phỉ ngay một ngụm nước bọt vào mặt gã:"Thả tao xuống ngay, thằng đần.".(Hay chuyện về một thế giới nơi mà Đức Chúa trót ban cho con người cái khả năng hiện thực hoá mọi suy nghĩ chỉ với một vết cắt trên da.Hỡi ôi, nực cười siết bao, ngài chẳng nhận ra mình đã sai lầm tới độ nào.)..[Note: Món quà sinh nhật muộn một ngày dành cho chế @-_Fuyuki_- yêu dấu. Mong rằng chế sẽ thích nó. ;;; w ;;; Mà nếu không thích thì cứ hú tui một tiếng nha, tui sẽ cấp tốc đi viết bộ khác cho chế liền hà. Ụ v ỤNói chung là, sinh nhật vui vẻ nhé. ๑•̀ㅂ •́)و ✧* Btw, TUI SHIP DACHUU KHÔNG PHẢI CHUUDAZ-]…
Tác giả: Hàn ThácVăn án:Yoona: Ngươi rốt cuộc thích ta cái gì ta đổi còn không được sao?Jessica: Cầu ngươi bỏ qua cho Krystal đi. Ngươi không phải nói chỉ thích chị không thích em gái sao?Tiffany: Yên tâm đi, Yoon-ah không dám đem ngươi như thế nào...Tae-yeon: Ngươi còn dám nói ta mang giày cao gót có thể đi tới dưới đáy bàn, ta liền. . .Seohyun: Ngươi còn dám nói ngươi cũng thích ăn khoai lang đỏ?Nichkhun:Ta cầu ngươi tốt xấu chờ đến duy ni vợ chồng xuống xe lại trêu chọc Victoria được không???Ok Taecyeon: Ta cùng Yoon-ah thật. . . Phải phải, Yoon-ah xi, ta cùng nàng thật chỉ là scandal. . . Ai ngươi chớ động thủ a. . .Krystal: Ta. . . Ta sẽ không nói cho chị, ngươi có thể. . .Han Myeong Gyeong: Yoon-ah tỷ, ngươi có thể giúp ta sinh đứa bé sao. . . Ta bảo đảm chỉ một cái! Sinh nam sinh nữ không có vấn đề. . . Ai nha, đừng đánh! Ta tìm người khác còn. . . fany tỷ cứu mạng a. . .Đô thị Hàn ngu tân tác, kính thỉnh chờ mong…
Tấn giang 2015-07-22 phiên ngoại xong xuôiVăn án:Mạc danh kỳ diệu bắt cóc, nhượng sinh hoạt nguyên bản bình thản hạ thư dao xông vào bản thân vợ liễu an nhã bất vì nàng biết một ... khác lạ mặt sống trung đi.Hỗn huyết tang thương nam trần viêm bân tại nàng trước mặt biểu diễn một hồi lấy của nàng mệnh làm tiền đặt cược bom bắt cóc tập kích, mà bị bản thân vợ an toàn mang về đại bản doanh hạ thư dao, đột nhiên phát hiện ——Cùng bản thân cùng nhau sinh sống chừng hơn mười... nhiều năm vợ, bản thân đối nàng tựa hồ đã rõ như lòng bàn tay, mà nay nhưng hình như đối nàng hoàn toàn không biết gì cả.Thái dương, mỗi ngày đô hội tiêu thất tại đường chân trời, chỉ là mùa bất đồng, biến hóa thời gian. Ráng đỏ tại xa vời mang tất cả ra một bên gần như tuyệt vọng bàn kính dâng quang mang, cái loại này duy mỹ tại quang cùng ảnh trọng điệp cùng chia lìa trung, đạm nhưng thanh cùng sắc. Dư huy, lược mì chín chần nước lạnh, tiêu thất không gặp, chỉ còn lại có màu xanh da trời sắc nhốt tại bầu trời đêm mặt trái.Xích hồng sắc ánh chiều tà loang lổ khuynh chiếu vào đại lâu gian, cái loại này nồng hậu màu sắc hào không ngại tại u ám mà âm trầm đại lâu gian toát ra, ti bàn võng vũ tà tà mà xẹt qua phản xạ băng lãnh sáng bóng kim chúc dàn giáo, bị độ thượng chợt lóe rồi biến mất lượng lệ, như lướt qua, thoáng qua tức thì.Mà trên thực tế, mặt trời chiều đi được rất chậm rất chậm, kéo thật dài bước đi, như là vị vừa đi vừa ngủ gật lão niên nhân, khàn khàn trong ánh mắt còn có quang, ngươi nhưng cái gì cũng khán khô…
Trong một phút đọc Bl manhwa và lóe lên suy nghĩ viết bộ này mong mọi người ủng hộ :))).Giới thiệu: 'Trong thời khắc đó, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp được anh, người từng khiến cuộc đời tôi như những giấc mơ về hạnh phúc mà tôi từng khao khát ước muốn, cũng là người đẩy tôi xuống vực thẳm của tuyệt vọng, vậy tại sao khi không còn hơi thở của anh cạnh bên, cuộc sống của tôi lại bộn bề đến nghẹt thở, tôi phải đặt dấu chấm hết cho chúng ta như thế nào đây..."Trích đoạn: " Anh xin em, tha lỗi cho anh đi Tùng, anh hứa sẽ không làm em đau nữa", Minh Quân vừa khóc vừa nói, lời nói vừa thốt ra đến miệng thì anh im bặt, thật buồn cười nhỉ, anh đã nói câu này không biết bao lần, lần nào cũng là tha thiết cầu xin chỉ riêng lần này anh rơi nước mắt, sau tất cả những chuyện anh làm, anh không dám mong hai đứa sẽ quay về bên nhau, anh chỉ muốn xin Tùng tha thứ cho anh, lần cuối mà thôi..." Anh đi đi, không cần xin lỗi em đâu, chúng ta cũng nên kết thúc thôi, em mong là anh sẽ thay đổi đừng làm người đến sau phải buồn như em nữa." Tùng nhìn thẳng vào Quân và nói, kì lạ thay sau bao nhiêu lần câu nói của Quân được lặp lại, lần này cậu lại không khóc chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu không biết sự khó chịu này là gì, phải chăng như người ta vẫn thường nói một khi nước mắt không còn rơi thì người đó không còn quan trọng nữa.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha…
... Cánh cửa gỗ cũ kĩ chậm rãi mở ra. Bên trong là một mảng đen xì đặc quánh vô tận.Những bóng hình mờ nhạt như ẩn như hiện dưới vạt áo dày cộm của bóng tối, và nơi tận cùng của đêm đen ấy, sắc bạc lạnh lẽo của kim loại lóe lên, lạnh buốt tới rợn người.Thập tự giá. Một cây thập tự giá lộn ngược to tổ chảng.Mẹ nó, có cần làm màu thế không hả?!Khúc trường ca của bóng đêm vang lên, lởn vởn mãi quanh tai, giống như một khúc cầu siêu, lại cũng giống như một bài ca nguyền rủa, ăn sâu mãi vào trong tiềm thức tôi, đến mức dù có dùng giẻ sắt mà cọ đến nát tay đi chăng nữa cũng chẳng thể xóa sổ nổi.Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in cái bài ca chết tiệt ấy.Giai điệu rất nhẹ nhàng, lại dễ thuộc nữa, giống như một bài đồng dao vậy.Khúc đồng dao của điạ ngục..."Xé xác nó đi, róc thịt nó đi, dù chỉ là một mẩu xương cũng không được phép để lạiKhông có vị tha, không có bao dung nhân hậu, chỉ có dục vọng chi phối cả tâm canNguyện ước của người là mệnh lệnh của taHãy trao cho ta thứ người trân quý nhất, ta sẽ dâng cho người trái cấm ngọt ngào nàyNguyên tội, bản tội, 108 tội ác của nhân loại...Tham lam, cao ngạo, phẫn nộ, hờn ghen, ác thực, biếng nhác hay dục vọngHãy cùng ta, đi đến chốn cực lạc của Ác ma..."Bước lên một bước, là bóng đêm vô tận. Lùi xuống một bước, là ánh dương ấm áp ngọt ngào. Dụng ý ra sao, đã quá rõ ràng.Một bước, hai bước, rồi ba bước...Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại sau lưng.Tôi cứ thế vô thức tiến về phía trước, như một con rối khôn…
Trong một căn phòng trống, ánh đèn huỳnh quang vỡ nát, từng tia sáng lập lòe như hơi thở yếu ớt của một thực thể đang lụi tàn. Không gian bốc lên mùi ẩm mốc của những tháng năm bị giam cầm trong câm lặng. Ở góc phòng, chiếc bàn gỗ mục nát, phủ đầy bụi và giấy nháp lộn xộn, là nơi tôi ngồi viết những trang nhật ký đời mình. Từng dòng chữ là sự chắt lọc giữa lý trí và điên loạn, giữa hiện thực và ảo giác, giữa ánh sáng mờ nhạt và bóng tối đặc quánh đang dần nuốt chửng mọi giác quan.Câu chuyện bắt đầu từ giấc ngủ bị đánh cắp.Tôi không còn phân biệt được đêm và ngày. Những viên thuốc ngủ được đặt ngay ngắn bên cạnh cốc nước lạnh, như một lời mời gọi mỉa mai. Nhưng dù có nuốt xuống bao nhiêu viên, giấc ngủ vẫn chỉ là một lời hứa không bao giờ được thực hiện. Đêm nối tiếp đêm, tôi trôi dạt vào một thế giới mà ranh giới giữa hiện thực và ảo giác tan biến như sương mù bị gió cuốn.Trong bóng tối, đôi mắt của những bóng đen hiện ra. Chúng là những con chó. Không, chúng là những cái bóng đội lốt chó. Mắt chúng không sáng mà đục ngầu, như những vũng nước bị bỏ quên trong một cơn mưa cũ kỹ. Chúng không sủa, không rên, chỉ đứng đó, nhìn tôi, chờ đợi điều gì đó mà tôi không dám đoán.Giấc ngủ là sự giải thoát nhưng cũng là nhà tù. Những viên thuốc ngủ mang dáng hình của niềm hy vọng nhưng đồng thời lại là kẻ phản bội, đẩy tôi xuống vực thẳm của những giấc mơ tan vỡ. Mỗi đêm là một cuộc vật lộn giữa ý thức và vô thức, giữa việc chìm vào một giấc ngủ không đáy hay đối mặt v…
*Tác giả:Thác Bạt Thụy Thụy*Số chương: 276 chương*Văn án: Tình một đêm không có kết quả, người phụ nữ to gan len lén rời đi,thậm chí ở trên ga giường hạ dấu "chiến thư" khiêu khích.Tần Tấn Dương nhìn ấn kí chói mắt đỏ mọng này, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.Anh thề,dù có đi khắp cả Đài Loan,hắn cũng phải tìm ra nữ nhân to gan dám chạy trốn hắn này!Ngày thứ hai, trên trang nhất của các tờ báo lớn ở Đài Loan đồng loạt đăng "lệnh truy nã"Cả trang báo chỉ có hình một nữ nhân xinh đẹp lộ ra tấm lưng trần, làm cho người ta không thể tò mò muốn biết dung mạo của nàng.Trên chiếc giường đơn trắng muốt, dấu môi son đỏ hồng nghênh ngang khiến người ta không khỏi mơ màng.Bên cạnh chỉ có một hàng chữ nhỏ - "Là ai, tự động xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả"Cùng lúc đó, Đồng Thiên Ái cầm lấy tờ báo bước đi trên đường, gương mặt tức giận đỏ bừng bừng.Hai mắt ngây thơ vô tội, hồi tưởng lại trò đùa dai ngày hôm qua trong phòng khách san...Trời ơi! Nàng chọc tới ác ma sao!Ảo não nhìn đi nhìn lại, đem cái tên của nam nhân niệm tám trăm lần, không, phải nói nguyền rủa tám trăm lần!"Tần Tấn Dương... tổng giám đốc tập đoàn tài chín Tần thị..."Đồng Thiên Ái bóp nát tờ báo trong tay, đi tới tổng công ty của tập đoàn Tần thị.Đồng Thiên Ái, một đứa trẻ không nơi nương tựa, sáng sủa thẳng thắn, tuy còn ngây thơ trẻ con.Cuộc đời này lỗi lầm lớn nhất mà nàng phạm phải, chính là trêu chọc tên tổng giám đốc Tần Tấn Dương.Tần Tấn Dương, tổng giám đốc tập đoàn tài chính…