Ánh Hướng Dương ( đuổi theo ánh sáng)
Có lẽ yêu thầm thật sự quá khổ sở, nó giống như 1 cơn giông mùa hạ, có vui có buồn có đau đớn có hạnh phúc, ai cũng muốn họ biết được trái tim ấy của mình nhưng lại chẳng dám nói ra nỗi niềm ấy. Vô cùng đau lòng, nhưng cũng thật để khiến người ta nhớ mãi không thể quên được. Yêu thầm chỉ dám nhìn từ đằng xa trông ngóng họ, nhìn thấy họ vui vẻ chính mình cũng cảm thấy hạnh phúc, là những tiếp xúc nhỏ mà khiến con tim rung động. Vì chính họ mà cố gắng thay đổi và làm điểm sáng chỉ để muốn họ trông thấy. Tình cảm ấy sẽ chẳng ai biết được, luôn thầm lặng, yếu đuối là vậy. Thấy họ đi cùng người khác chính mình chỉ biết mím môi để không bật khóc, đúng rồi làm gì phải là người mà cậu ấy yêu đâu mà có quyền ghen chứ. Cũng chính những con người luôn xuất sắc như Mộc Chi Dương lại khiến cô gái nhỏ Đinh An Vũ đuổi theo cả thời thanh xuân chỉ để mong một lần nắm lấy được ánh hướng dương ấy. Nhưng cũng vô cùng hụt hẫng khi chàng trai cô thầm thương ấy lại như một ánh sáng có rất nhiều người vây quanh, cô chỉ sợ mình không đủ xuất sắc để ở bên người như vậy. Đến sau này gặp lại, anh trở thành một Bác Sĩ xuất sắc còn cô trở thành một luật sư vô cùng ưu tú, duyên phận cứ thế đưa 2 người đến với nhau. Tình cảm anh trao cô là thật, đáp lại thứ tình cảm của cô thời thanh xuân ấy, cho cô một mái nhà hạnh phúc để cô cảm thấy không nuối tiếc những gì khi ở bên anh "An Vũ, em đừng lo nhé, anh sẽ là đường đi của em trong tương lai."…