Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Chico và Mê Cung Đau Thương" kể về hành trình đầy bi kịch của Chico, một cô gái phải đối mặt với bạo lực gia đình và bóng tối ngự trị trong ngôi nhà mình. Để sinh tồn, cô tạo ra Kochi - nhân cách thứ hai - như một tấm khiên bảo vệ tâm hồn.Liệu Kochi có thể dẫn lối thoát khỏi mê cung đau thương, hay cả hai sẽ mãi lạc lối trong những câu hỏi không lời giải?> "Tôi ra đi không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi đã cạn kiệt..."…
Đây là tác phẩm đầu tay của Jounie, rất tha thiết sự yêu thương của độc giả.17/01/2024 ----------------------------------------- "Sao người ta lại đau đớn da diết chỉ vì một mối tình, Vĩ nhỉ?" Tôi nằm trong lòng cậu, xoa bàn tay to lớn nhưng không thô kệch của cậu, mân mê chiếc nhẫn Calvin Klein được chạm khắc tên bản thân. " ...không hẳn chỉ là tình yêu, nó còn chất chứa sự vị tha,ấm áp và sự che trở bằng tất cả lòng chân thành. Con người một khi đã được bao trọn bằng tình yêu đấy thì thường dựa dẫm, không muốn thoát ra khỏi chỗ tựa đó..." Vĩ xoa đầu, hôn lên trán tôi, cậu vẫn mỉm cười... "Vĩ nghĩ xem, nếu Nghi cũng như thế thì sao? Nếu Nghi cũng ỷ lại vào Vĩ, liệu..." Tôi vùi đầu mình vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi cam gừng trên người cậu, tôi cá đây là mùi của YSL. "Tớ nguyện để cậu dựa dẫm cả đời, Đông Nghi bé bỏng ạ." Vĩ bế tôi lên như công chúa, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi tôi...…
Giữa tháng sáu năm ấy, trời nóng như muốn thiêu, muốn đốt lòng người, hai đứa trẻ vẫn rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe đạp qua từng cánh đồng cỏ bát ngát, mênh mông, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa thẳm, một chân trời có tương lai của họ ở đó. Mùa hạ ấy ngập trong nắng vàng cùng hoa, mùa hạ ấy nhuốm màu bao hương sắc bên người họ thầm thích, mùa hạ ấy tưởng chừng như chẳng bao giờ trôi qua. Giữa tháng sáu năm nay, hai đứa trẻ ấy lại chia chung một mùa hạ. Mùa hạ cô thở thẩn đứng nhìn cậu vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt cậu lung linh khi nhìn cô, ánh mắt cậu ấm áp như mùa hạ chí, và lúc ánh mắt cậu rời đi là lúc chiếc máy bay bắt đầu cất cánh bay đi, chở bao kỉ niệm thời niên thiếu của cô bên hạ vàng đi mất.Rồi từ ngày cậu theo máy bay đi, cô cũng chẳng còn tiếc thương mùa hạ nữa. Hạ cứ trôi rồi tàn đi cùng bao nhung nhớ: "Ước gì anh ở lại, nhặt nắng hạ cùng em."Tiếng ve ầm ĩ những ngày không, nhiều mùa hạ nữa lại mon men bước đến, lòng cô lại dấy lên từng hoài niệm, về cậu, một người cô từng thương, về mùa-hạ-lạnh mang bao suy tư thuở niên thiếu, mùa hạ nơi có tiếng cậu thầm thì: "Mùa hạ lạnh, vì ánh nắng của anh đang ở bên kia bán cầu..."…
Cô là An Lê - một bác sĩ tâm lí khá giỏi đang nghiên cứu tại nước ngoài.Trước đây cô từng có một mối tình chớm nở mộng mơ tuổi học đường cùng anh bạn gần nhà,tên Đặng Thái Hoàng Anh.Thế nhưng,một vụ hỏa hoạn lớn đã khiến ngôi nhà của chàng trai ấy bị thiêu rụi trong một đêm,gia đình cậu ta cũng biến mất không dấu tích sau đó.Cô buồn bã và hụt hẫng đến đau đớn.Trải qua mấy năm ròng,đến khi trưởng thành, cái tên từ mối tình đầu tiên trong cô vẫn không thể xóa nhòa nhưng cô cũng không hi vọng sẽ tìm được người ấy trong thế giới rộng lớn này .An Lê luôn nghĩ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với nhiều mối quan hệ hơn nữa và sẽ tìm được định mệnh đời mình.Và có lẽ định mệnh của cô được mở ra khi một lần nữa từng kí ức của cậu bạn năm nào ùa về trong thực tại,khi cô chính là bác sĩ điều trị cho Hoàng Anh đang bị căn bệnh ám ảnh tâm lí bủa vây từ vụ hỏa hoạn năm ấy.Vậy hai người có thể nhận ra nhau?Mối lương duyên này vẫn có thể sẽ tiếp tục chăng? Hay chỉ là như một cơn gió lướt qua cuộc đời nhau một lần nữa? Hãy cùng chờ đón nhé.…
"Số phận của con người có thể thay đổi được không vậy Duy Ánh?""Số phận của con người là không thể thay đổi được. Lúc mẹ ta mang thai ta đã được một ông thầy bói phán rằng 'Con của ngươi chính là kết tinh của yêu quái và con người, cái thai này nghịch lại với trời đất, tuyệt đối không được sinh ra, phải giết càng sớm càng tốt, dù giữ lại cũng không thể sống quá 20 tuổi.' nói xong rồi thì bỏ mẹ ta lại với đống suy nghĩ hỗn loạn. Quả đúng là thế, ta chết đúng ngay năm 20 tuổi, cứ tưởng sẽ trở thành linh hồn vất vưởng thì được ngươi hồi sinh thành hình hài như này đây.""Thấy cây cỏ ở đây không?" Nói xong Tuyết Nguyên đạp nát cây cỏ xanh trên mặt đất, dùng lực vừa đủ nghiền nát nó dưới sự chứng kiến bất ngờ của Duy Ánh. Ngay lập tức, Duy Ánh liền nghĩ mình nói sai nên đã làm cho nàng ta tức giận và dùng hành động biểu thị cho nàng thấy số phận của mình như cây cỏ không thể phản kháng. Nàng lồm cồm muốn đứng dậy để giải thích rõ lý do vì sao mình nói thế nhưng thân thể yếu ớt ngã ngược ra sau, tiếng lưng va đập lên thân cây nặng nề."Bình tĩnh đi!" Tuyết Nguyên vuốt ve vai nàng trấn an, nhận thấy nàng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, ánh mắt chăm chú chờ lời giải đáp.Tuyết Nguyên thở dài khó xử nói tiếp: "Ngươi cho nó một ít Ky -Là sức mạnh như phép thuật- đi."Duy Ánh làm theo, nàng chạm nhẹ lên thân cây, từ đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, chỉ trong chốc lát đã biến thứ nát tươm trên mặt đất thành một cây cỏ cao lớn và tràn đầy sức sống."Số phận đúng là không thay đổi đ…
Giữa lòng thành phố Rome tráng lệ, nơi những di sản cổ kính hòa quyện với hơi thở hiện đại, hai con người tưởng như chẳng có điểm chung lại vô tình gặp gỡ. Một người là thiên tài y học với khả năng "tái thiết ký ức" đầy kỳ diệu, được mệnh danh là "Mago dei Ricordi" (Phù thủy kiến tạo ký ức) - Tống Duy Thành (Raffaele). Người kia là bậc thầy bánh ngọt, cô gái mang hương vị của những món bánh có thể lay động cả trái tim lẫn tâm hồn - Trần Vân Ca (Fiorella), còn được biết đến là "Angelo della Dolcezza" (Thiên thần vị ngọt).Anh là bác sĩ khoa thần kinh với đôi mắt sắc bén, dáng người cao lớn, với mái tóc đen nháy được chải chuốt gọn gàng, mang nét lạnh lùng và kiêu ngạo. Trong từng bước đi của anh luôn toát lên vẻ uy quyền, khó gần. Tống Duy Thành không chỉ giỏi về y học mà còn có khả năng phân tích tâm lý đỉnh cao, với biệt tài "tái tạo ký ức" giúp bệnh nhân vượt qua nỗi đau tinh thần. Bề ngoài trầm ổn, nghiêm túc nhưng ẩn sau đó là một trái tim mang nhiều tổn thương và ký ức khó phai về gia đình đã tan vỡ.Còn cô, với một nụ cười ngọt ngào như nắng mai và mái tóc dài óng ả luôn được buộc gọn khi làm việc, là hình ảnh của sức sống mãnh liệt và tự do. Đôi mắt trong veo như hồ nước xanh thẳm luôn luôn lấp lánh trước ngọn lửa mãnh liệt của niềm đam mê với bánh ngọt. Vân Ca nổi tiếng khắp Roma với những món bánh ngọt mang hương vị độc đáo, có khả năng gợi lại ký ức và cảm xúc sâu thẳm trong lòng thực khách.Cuộc gặp gỡ của họ bắt đầu từ một vụ tai nạn bất ngờ, khi Vân Ca vô tình cứu Duy Thành trong một l…
Tác giả: Thải Chu Bạn NguyệtEdit: @trachanhmatong.gTừ nhỏ Phó Tẫn đã thiếu hụt tình cảm, tự phong bế bản thân, thế giới của hắn tĩnh mịch nặng nề, không hề có màu sắc, chỉ riêng Xa Huỳnh là ngoại lệ của hắn.Trong mắt người khác Phó Tẫn nghe lời an tĩnh, làm cái đuôi nhỏ của Xa Huỳnh, toàn tâm toàn ý đi theo cô.Chỉ có Xa Huỳnh biết, hắn cố chấp đến vặn vẹo.Hắn không muốn cô chơi với người khác, không muốn cô phớt lờ hắn, thậm chí không muốn cho cô chơi búp bê Tây Dương.Chung Xa Huỳnh ngột ngạt đến cùng cực, kiên quyết cùng hắn tuyệt giao, P mặc vào váy công chúa, đi theo phía sau cô, thấp giọng cầu xin: "A Huỳnh, đừng bỏ mặc ta, ta làm búp bê Tây Dương của ngươi được không, nhìn ta đi..."Người lớn nghe thấy, muốn trách cứ Chung Xa Huỳnh, Phó Tẫn đem cô che chở phía sau người, nói với bọn họ---"Ta thích làm món đồ chơi của cô ấy."Nhiều năm sau gặp lại.Chung Xa Huỳnh: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha ta?"Phó Tẫn ung dung mà cởi bỏ áo sơmi, cong môi cười khẽ, "Tỷ tỷ, muốn chơi ta hay không."-Tỷ đệ không cùng huyết thống.-Nam chính có bệnh tâm lý.…
Tên truyện: [12 Chòm Sao] Chuyện Kể Ngàn NămTác giả: Valleriz • Dương TùyDạo quanh chốn vũ trụ thầm lặng, liệu bạn có thể tìm thấy chân ái của đời mình?Tôi vốn dĩ là một sinh linh vô định được sinh ra dưới danh nghĩa bán tinh linh, chịu trách nhiệm ghi chép lại câu chuyện của những đứa trẻ hứng khởi chốn trần gian.Vốn dĩ một tinh linh ghi chép vô dụng như tôi sẽ không có tên, nhưng mẹ đã nói rằng mẹ muốn tôi được "sống" nên đã cho tôi ý thức và đã gọi tôi là Rudy.Tôi thích cái tên của mình lắm, mỗi khi mẹ gọi tôi như vậy tôi đều cảm thấy ấm áp vô cùng.Liệu các bạn có thể cho Rudy cảm giác ấm áp như thế không?Mà, dù sao cũng không quan trọng.Rudy vẫn là Rudy - Người Lưu Trữ Kí Ức - thôi!…
Truyện tự sáng tác!Văn án:Sau nhiều năm chật vật với những trận bạo hành từ người cha ruột, ngày mẹ trở về nước, Nhật Đan như tìm được sự cứu rỗi.Vì lo lắng những trận bạo hành trút lên Nhật Đan sẽ càng ngày càng kinh khủng, Nhật Khánh và Hải Yến đã tìm đến mẹ cô sau khi biết bà vừa trở về. Những tưởng lối thoát đã bày ra, hạnh phúc đã gần trong gang tấc nhưng cả ba lại không hề biết, một vài số phận đã định chính là sẽ nghiệt ngã như thế.Cái chết ấy đến quá bất ngờ, giây phút cuối, cả ba ôm chầm lấy nhau như thể cái ôm cuối cùng với tư cách là những người bạn tri kỉ.Sau tai nạn Nhật Đan tỉnh lại bất ngờ phát hiện bản thân đã ở trong một thế giới hoàn toàn khác, một nơi có vẻ rất hạnh phúc, vừa hay cha mẹ không hề ly hôn, gã ta lại vô cùng tử tế.Từng giây từng phút sống trong thế giới mà cô luôn mong cầu này, Nhật Đan luôn biết mình đã vô tình lãng quên đi mất thứ gì đó rất quan trọng. Quan trọng như mạng sống này vậy.Nhưng rồi một ngày cô chợt tỉnh mộng, hóa ra là thật, nhưng cũng không phải thật.Mở hố 26/12/2023 Khi có duyên gặp truyện của tớ, mong các cậu sẽ để lại bình luận suy đoán cốt truyện nhé, tớ thắc mắc liệu có ai sẽ đoán đúng không. Mong chờ ghê.…
Một người hèn nhát luôn sống trong vỏ bọc mà bản thân tự tạo ra...Luôn tự cho rằng nó là an toàn và không dám bước ra khỏi vỏ bọc đó...Luôn nhìn cuộc sống với đôi mắt u tối không có sự hứng thú với mọi thứ xung quanh...Tôi đã luôn sống như vậy cho đến khi gặp được anh. Anh như một tia sáng ấm áp, chiếu sáng mọi góc tối trong tôi, tôi đã ngu ngốc khi nghĩ rằng anh chỉ của riêng bản thân mình. Luôn muốn anh chỉ có mình, muốn anh bên cạnh mình mãi không rời, nhưng mọi chuyện trên đời luôn biến đổi vô thường đi xa hơn so với dự tính của chúng ta."Em lại tự ngồi suy nghĩ lung tung nữa sao?" Dũng bước đến bên cạnh quàng tay ôm lấy cổ tôi."Hì, em nghĩ lại mấy câu thoại trong bộ phim ngôn tình Hàn Xẻng mới xem ấy mà" Tôi dựa vào người anh cười nhẹ.Thấy vậy anh liền gõ nhẹ lên mũi tôi, vừa cười cưng chiều vừa nói "Lại tưởng tượng ra cảnh anh bỏ em nữa sao hả bé con?"."Sao anh biết được?" Nghe anh hỏi tôi đột nhiên có chút chột dạ mà ngồi thẳng ngơ ngác hỏi anh.Anh cười không nói gì, tay anh đặt nhẹ lên đầu tôi ôm lại về phía mình rồi xoa nhẹ.Thật ra không cần câu trả lời từ anh tôi cũng biết anh để ý chăm lo cho tôi kĩ đến mức nào, vậy nên những suy nghĩ lung tung của tôi trước mắt anh chỉ như chú mèo đang cố che giấu đi suy nghĩ nho nhỏ của bản thân.Được anh xoa đầu khiến tôi không khỏi bật cười thành tiếng, anh không hỏi cũng không thắc mắc chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nhìn ra cửa sổ nơi ánh mặt trời đang dần biến mất.…
Tôi ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm nay không khỏi cảm thán: "Bầu trời đêm nay đẹp thật đấy"Khoa nghe tôi nói vậy cậu cũng nhìn lên nói:"Đúng thật đặc biệt là những vì sao trên bầu trời đêm kia chúng trông thật lung linh."Tôi vu vơ hỏi cậu:"Ê nếu con người là đại diện cho một vì sao thì mày nghĩ thử xem chúng ta sẽ là ngôi sao như thế nào" Khoa nghe tôi nói vậy trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp lại tôi:"Tao cũng không biết nữa. Còn mày thì sao"Tôi âm trầm chỉ tay về phía ngôi sao nhỏ bé tách biệt hoàn toàn với những ngôi sao khác:"Tao nghĩ tao sẽ giống ngôi sao này vì cảm giác nó giống tao trong quá khứ vậy. Lẻ loi lạc lõng một mình, bé nhỏ và ừm...và không tỏa sáng bằng những ngôi sao khác"Bỗng dưng Khoa ôm tôi vào lòng:"Mày biết không, ngôi sao đó không phải không tỏa sáng mà nó chỉ bị đám mây đen che đi sự chói lòa, ngôi sao đó không hề nhỏ bé như mày tưởng đâu mà chỉ đang cách xa chúng ta thôi. Tôi nói:"Nhưng trông nó thật cô đơn..."Chưa đợi tôi nói xong Khoa dịu dàng xoa đầu tôi:"Nhưng ngôi sao đó còn có bầu trời ở bên phải không? Bầu trời có vì sao sáng còn trong lòng tao chỉ có mày"....... Nguyễn Trường Anh Khoa x Đào Vũ Minh Nhật…
Một người hèn nhát luôn sống trong vỏ bọc mà bản thân tự tạo ra...Luôn tự cho rằng nó là an toàn và không dám bước ra khỏi vỏ bọc đó...Luôn nhìn cuộc sống với đôi mắt u tối không có sự hứng thú với mọi thứ xung quanh...Tôi đã luôn sống như vậy cho đến khi gặp được anh. Anh như một tia sáng ấm áp, chiếu sáng mọi góc tối trong tôi, tôi đã ngu ngốc khi nghĩ rằng anh chỉ của riêng bản thân mình. Luôn muốn anh chỉ có mình, muốn anh bên cạnh mình mãi không rời, nhưng mọi chuyện trên đời luôn biến đổi vô thường đi xa hơn so với dự tính của chúng ta."Em lại tự ngồi suy nghĩ lung tung nữa sao?" Dũng bước đến bên cạnh quàng tay ôm lấy cổ tôi."Hì, em nghĩ lại mấy câu thoại trong bộ phim ngôn tình Hàn Xẻng mới xem ấy mà" Tôi dựa vào người anh cười nhẹ.Thấy vậy anh liền gõ nhẹ lên mũi tôi, vừa cười cưng chiều vừa nói "Lại tưởng tượng ra cảnh anh bỏ em nữa sao hả bé con?"."Sao anh biết được?" Nghe anh hỏi tôi đột nhiên có chút chột dạ mà ngồi thẳng ngơ ngác hỏi anh.Anh cười không nói gì, tay anh đặt nhẹ lên đầu tôi ôm lại về phía mình rồi xoa nhẹ.Thật ra không cần câu trả lời từ anh tôi cũng biết anh để ý chăm lo cho tôi kĩ đến mức nào, vậy nên những suy nghĩ lung tung của tôi trước mắt anh chỉ như chú mèo đang cố che giấu đi suy nghĩ nho nhỏ của bản thân.Được anh xoa đầu khiến tôi không khỏi bật cười thành tiếng, anh không hỏi cũng không thắc mắc chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nhìn ra cửa sổ nơi ánh mặt trời đang dần biến mất.…
Cậu thích cô từ hồi bé, những cái nhìn hay cái nắm tay của cô đều khiến cậu thổn thức, quyết định tỏ tình khi lên 8, nhưng cô lại không cho cậu câu phản hồi.Cô không nhận ra được tình cảm của mình khi bé, đến lúc nhận ra thì thứ tình cảm đó đã không thể kiểm soát được, bồi hồi, thấp thỏm khi gặp lại cậu, mặt nóng, tay run, không dám thổ lộ.Liệu cậu còn tình cảm với cô, hay chỉ do cô tưởng tượng?…
Cô luôn nhìn cậu như một lớp trưởng được nhiều bạn học ngưỡng mộ và yêu mến. Còn cậu, trong mắt cậu, cô là một vầng ánh dương, chiếu sáng cuộc đời tăm tối và cô độc của cậu.Một người luôn năng động, hoạt bát, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như mặt trời, còn một người thì luôn trầm tĩnh, thầm lặng như mặt trăng. Dù hai người trái ngược nhau, nhưng lại là đôi bạn thân, cùng nhau lớn lên từ thuở bé.Nhưng liệu cô có bao giờ nhận ra rằng, từ rất lâu rồi, có một người luôn âm thầm lưu giữ hình bóng cô trong trái tim mình?…
Đây là truyện có thật của tớ dựa trên tình tiết ngoài đời và được chỉnh sửa lại để hoàn thành quyển nhật kí cảm xúc của bản thân Diệp Tuyết An vô tình thích một bạn trai trong lớp nhưng rồi nhận phải một kết quả không như mong muốn , lúc này một cậu bạn mà cô từng rất thân đã xuất hiện và thay đổi tất cả những suy nghĩ tiêu cực của cô , dưới đây là một hành trình của cô bé Diệp Tuyết An mang trong mình cảm xúc của tuổi trẻ theo đuổi người mình thích và kết quả sẽ ra sau ? Mong mọi người đón đọc bộ truyện đầu tay của tớ…
Nguồn: https://www.fortuneeternal.com/novel/superstar-from-age-0-mtl-2/chapter-67/ Các bạn có thể đọc từ chap 1 tại Quỳnhnek (Nhưng do mình dịch theo novel gốc nên nội dung từ chap 80 của bạn ấy tương đương với chap 67 novel nhé!) Link: https://www.wattpad.com/1343840522-bắt-đầu-làm-siêu-sao-ở-0-tuổi-chương-1Lần đầu dịch, còn nhiều sai sót...mong được các bạn góp ý nhẹ nhàng.…
Trong một lần cãi vã bố mẹ cô đã chính thức li dị họ sinh cô là ngoài ý muốn nên khi li dị chẳng ai muốn nuôi cô đẩy qua đẩy lại cuối cùng cô được bà nội ở quê mang về nuôi nấng, sinh ra ngoài ý muốn từ nhỏ không được bố mẹ yêu thương nên trong cô luôn có một sự tổn thương to lớn đang ăn mòn cơ thể . Điều này chỉ dừng lại khi cô về quê sống cùng bà nội và vợ chồng bác cả ở đây cô dược tận hưởng trọn vẹn cái thứ gọi là gia đình được yêu thương chăm sóc nhưng những đứa trẻ khác đối với bọn họ điều này là bình thường nhưng đối với cô đây chính là một ước mơ mà cô chẳng nghĩ mình sẽ đạt được…
Tên: Một Thời ThươngTác Giả: Lonely StonerGiới Thiệu:Cậu là một đứa trẻ nghèo, tính cách nóng nảy, kết giao với bạn bè xấu, cha đi tù, chỉ còn mẹ con cậu sống nương tựa vào nhau. Cô là tiểu thư, cuộc sống đầy đủ sung túc, tính cách dịu dàng, ôn nhu.Dù tình yêu của họ là thứ đẹp đẽ nhất mà cả hai từng có, nhưng vì những ngăn cấm từ gia đình, vì áp lực mưu sinh đè nặng, họ không thể ở bên nhau. Cô bị ép phải kết hôn với người mà gia đình đã chọn cho cô từ thuở nhỏ.Mười bốn năm sau, họ vô tình gặp lại. Cô giờ là bác sĩ, mẹ đơn thân, còn anh là nhà thiết kế nội thất, người mà cô vừa thuê để cải tạo lại ngôi nhà của mình.Biết tin cô đã li hôn, anh đã cố gắng theo đuổi cô một lần nữa vì anh biết anh vẫn còn yêu cô rất nhiều."Ngày ấy, em đã bỏ anh khi anh cần em nhất. Em biết anh sẽ rất hận em, đúng không?" Cô nhìn anh, ngập ngừng hỏi.Anh im lặng một lúc, rồi ánh mắt anh quay sang nhìn cô sâu thẳm, dịu dàng trả lời: "Anh không hận em, anh chỉ hận bản thân mình. Hận vì khi ấy, anh không đủ khả năng để bảo vệ em, không thể cho em một cuộc sống đầy đủ, an toàn như em xứng đáng có."…
Hướng ghen tị tới độ suýt khóc um lên, cô bất mãn tự hỏi vì sao ở đời lại có những kẻ được Thượng đế ưu ái đủ điều, bẩm sinh đã hoàn mỹ từ nhan sắc đến tài năng, khiến cho những người bình thường vốn xuất phát bằng hai bàn tay trắng giống cô chỉ biết ngẩng cổ ước ao, không cách nào đuổi kịp theo bóng lưng họ.Thế giới trong mắt Hướng có lẽ vĩnh viễn tối mịt và đầy rẫy sự bất công, trừ khi cô học được cách yêu lấy những khuyết điểm và nét đẹp không hoàn hảo của chính mình....Và, sự xuất hiện của hai người họ đã giúp cô làm được điều đó.Một người luôn vui cười, tỏa sáng như mặt trời ban trưa. Một người lại lặng lẽ, nhưng cũng âm thầm sưởi ấm tựa vầng dương chiều tà. Tuy nhiên, vô số bão táp, chông gai đã khiến hai nguồn sáng ấy lần lượt yếu dần, và rồi một nguồn đã mãi mãi tắt ngụm.Lạc sâu trong màn đêm tối tăm, Hướng tự nhủ phải gắng gượng chở che, vực dậy tia nắng sắp sửa tàn phai còn lại bằng mọi giá. Để khi bản thân kiệt sức, đó sẽ là nơi mà cô tìm về.…