ĐÓN XUÂN BÊN LỐI CŨ | HẠ NGHI
Nào hoàn sẽ mô tả sau.…
Nào hoàn sẽ mô tả sau.…
"Cậu có từng thích một người mà chẳng dám gọi tên?"Tôi đã từng. Và đó là cách tôi mất cậu ấy... hoặc tìm lại chính mình."…
Nhật Nam vòng tay qua ôm lấy cô gái nhỏ đang say giấc trên giường. Cô bị anh làm tỉnh, tay cũng vô thức vươn tới ôm anh, mắt vẫn nhắm chặt. "Sao anh vẫn giữ tên quán vậy? Không phải 3 năm trước định đổi rồi sao?"Cô hỏi vậy vì chợt nhớ đến câu chuyện của Quốc Bảo kể ngày hôm qua.Nhật Nam dịu dàng hôn lên tóc cô, dùng tông giọng thì thào như đang nói thầm."Lúc đó anh đã suy nghĩ cả một đêm. Anh nhận ra anh không muốn gạt em khỏi ký ức của mình, anh chỉ muốn chờ em quay lại. Một suy nghĩ ngu ngốc hiện lên trong đầu anh.""Anh cho rằng có lẽ do quán tên Hương Mùa Hạ, nên mùa hạ lại vô tình gặp được em. Nên anh quyết định giữ nguyên tên quán, chờ đến mùa hạ để ta có thể "vô tình" gặp nhau thêm lần nữa.""Anh rất biết ơn bản thân lúc đó đã suy nghĩ như vậy. Mùa hạ này, anh không những được "vô tình" gặp em mà còn "vô tình" được yêu em. "_____________________24/8/2023Sữa Chua Vị Đào…
"Có những người đến để ở lại, có những người đi để dạy ta cách giữ lấy chính mình."Tịnh Lam từng yêu một người bằng cả trái tim, để rồi tự tay đánh mất. Rời khỏi thành phố cũ, cô mang theo một vết thương chưa lành, một chiếc vali nhỏ và cuốn sách cũ chưa từng viết tiếp.Ở một thị trấn ven đồi, cô gặp An Duyên - người phụ nữ sống chậm rãi, biết cách ủ ấm nước trà và lòng người. Không hỏi quá khứ, không thúc giục tương lai, Duyên chỉ mỉm cười, lặng lẽ pha trà và để Lam ngồi lại mỗi chiều.Từ những mẩu chuyện vặt vãnh, những chiều mưa ngồi cạnh nhau trong tiệm sách nhỏ, từng chút từng chút, Lam thấy mình dịu lại. Và trong sự bình yên đó, một tình yêu khác âm thầm lớn lên - không ồn ào, không hứa hẹn, nhưng đủ ấm để làm chốn trở về.Mùa Yên không kể về một tình yêu dữ dội, mà là hành trình chữa lành, là cách hai tâm hồn từng bị tổn thương tìm thấy nhau giữa những ngày tưởng chừng đã quá muộn.Và mùa yên ấy, có thể không rực rỡ, nhưng dịu dàng và đủ thật.------------------------------------------------------Tớ viết lên bộ này có lẽ để chữa lành trái tim tớ và cả cậu đó . Không vội vã , không ồn ào , không náo nhiệt . Ở đó chỉ có hai con người yêu nhau và thương nhau một cách lặng lẽ . Ngoái nhìn lại thì ra cũng có người yêu mình đến thế , ngước nhìn thì ra cũng có người bên cạnh mình lúc này . Mong rằng cậu hay tớ hay bất kì ai cũng có thể tìm được người mình yêu và người yêu mình .…
[Xin phép để trống ạ.]…
Dạ Nhạc Thành Ca/Xuyên Thành Mèo Của Nử Phụ Ác ĐộcThể loại: Đam mỹ cổ trang, xuyên sách, chữa lành, hài, triều đấu làm nền, tình cảm làm chính.Khương Dao Nhạc xuyên vào quyển truyện mình từng đọc, tỉnh dậy trong thân xác... một con mèo trắng ở cổ đại. Mà chủ nhân của cậu - lại là nữ phụ ác độc, thái tử phi đương triều. Mà thái tử, cũng là nam chính, là một người máu lạnh, thâm trầm, tàn độc nhất truyện. Chỉ khác một điều: hiện tại nàng còn chưa ác và nam chính vẫn chưa điên.Biết rõ cốt truyện gốc máu chó đầy rẫy chết chóc, cậu quyết định "thay đổi số phận" bằng cách... trở thành một con mèo ngoan! Thế mà cốt truyện lại thay đổi, và người kia - vốn nên từ bỏ tất cả - lại bắt đầu vì cậu mà thay đổi.Mèo yêu (thụ) × Thái tử liệt chân mưu mô (công); Sủng ngốc nghếch × trầm ổn chiếm hữuTruyện tự viết, xin đừng mang đi đâu.…
Truyện ngắn.…
Đã bao năm rồi nhỉ? Kể từ ngày bông hoa dại ấy kiên cường sống sót rồi lụi tàn, ngày những đứa nhóc hồn nhiên vẫn vô tư nô đùa ở nhà kính cũ kỉ.... Thời học sinh ngây ngô quậy phá không biết bao bí mật lí thú được khai phá ở sân trường sau núi. Quên đi quá khứ đầy muộn phiền đeo bám trên chiếc lưng mảnh khảnh rớm máu, quên đi những khuôn mặt và nụ cười dị dạng xuất hiện trong những cơn ác mộng. Đó là thời niên thiếu của chúng ta. Giờ đây, khi trưởng thành, quay đầu lại và chợt nhận ra : hình như, tôi vẫn chưa viết thư hồi đáp cho cậu…
Bạn mới chuyển tới rất đẹp trai, học cũng rất giỏi, chơi đàn cũng rất hay.Không sai khi nói đó là gu người yêu lí tưởng của Dương.Chỉ tiếc là...thằng Khôi đào hoa quá.. Trông như cái cờ đỏ di động.Thôi thì...yêu cờ đỏ là khổ đau. Mình làm huynh đệ là được rồi.______Khôi để ý Dương từ lúc đi tham quan trường. Vì thế mà chấp nhận học lại một lớp.Cứ tưởng sẽ có cơ hội. Ai ngờ Dương lại coi nó như huynh đệ mà chơi chung. Thích cô như vậy. Chỉ vì sợ mất tình bạn, lại không muốn Dương ghét mình. Khôi đành ngặm đắng nuốt cái tình cảm đó vào trong.______Con Duyên, con Linh, con Trâm, thằng Phước, thằng Phi, thằng Hoàng, vvvNguyên cái hội anh chị em bạn dì ai chẳng biết hai đứa nó thích nhau.Mà tụi nó sĩ như chó, chẳng đứa nào chịu mở lời trước là sao???Làm shipper như tụi nó cũng sốt ruột dùm.Được. Tụi mày không chủ động chứ gì??? OK! Để tụi này!Dù có chèo gãy cánh chèo tụi này cũng sẽ chèo bằng tay!!OTP tụi tao ship nhất định phải real!!…
Chu Tiểu An - Hoà Nhiên, cặp đôi trời sinh, kẻ "chó điên" - người "chó ngoan", tưởng như sợi tơ hồng chỉ nối hai ta, không ngờ định mệnh sắp đặt đôi ta cùng một "chủ nhân".…
Chữa Lành…
bi eo=))))))))#boylove #bede Truyện đầu tay của tác giả mong đc ủng hộ. Đây là truyện dài kì cốt truyện cũ nhưng ko hay hoặc hay=)))…
Hôn nhân là hợp đồng, nhưng tình yêu không bao giờ có thể đặt điều kiện. Khi đã ly hôn, liệu còn cơ hội để yêu lại từ đầu?_nắng cũ old sunshine .…
To Your Gửi đến CậuGửi đến cậu lời an ủi dịu dàng, ngọt ngào nhất của tớ.nếu muốn, cậu có thể thả tiêu cực vào đây.…
Tác giả: FuunaThể loại: Boylove, Hiện đại, Học đường, Chữa lành, 1×1, Nhẹ nhàng, Tình cảm"Tôi từng nghĩ mình sẽ mãi sống trong bóng đêm lạnh lẽo, cho đến khi cậu ấy bước vào - nhẹ nhàng như ánh nắng ban mai, âm thầm xua tan cái rét trong lòng tôi."Lâm Nhật Hy - cậu bạn học sinh mới chuyển tới trường trung học phổ thông Minh Quang là một người đầy năng lượng tích cực, sống giữa tiếng cười, sự dịu dàng và hạnh phúc trong một gia đình ấm áp. Vũ Thiên Mạc - một chàng trai ngồi bàn cuối lớp mang trong mình căn bệnh lo âu nhẹ, với vẻ ngoài lạnh lùng ít nói như thể luôn dựng một bức tường vô hình giữa mình và phần còn lại của thế giới. Một người như ánh nắng. Một người như bầu trời xám xịt.Lâm Nhật Hy chưa từng nghĩ chỉ bằng một cái nắm tay đơn giản, cậu lại có thể kéo một người ra khỏi bóng tối.Và Vũ Thiên Mạc cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại mong chờ nghe tiếng "chào buổi sáng" từ ai đó. Từ ngày có Lâm Nhật Hy, hắn đã học cách đón bình minh bằng cả hai mắt và cả trái tim.Truyện được đăng tải trên Wattpad, Rookies và NovelToon.…
> "Cậu tin không? Có những người sinh ra dưới ánh mặt trời, nhưng cả cuộc đời chỉ sống trong bóng tối." Phạm Bảo Duy Tùng - nam sinh nổi tiếng nhất trường Nam Trung. Đẹp trai, giàu có, lạnh lùng và... nguy hiểm. Cậu mang trong mình những vết thương không thể thấy được bằng mắt, những cơn bạo lực gia đình kéo dài đến ám ảnh. Cậu không cười. Không tin. Không mở lòng. Thiên Di - cô gái mới chuyển trường, nghèo nhưng sống giữa tình yêu thương đong đầy. Nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng chẳng yếu đuối. Cô tin vào điều tử tế. Cô tin vào ánh sáng, dù là nhỏ nhất. Hai con người - hai thế giới. Một người không còn niềm tin vào nắng, một người chính là nắng.Họ gặp nhau trong một buổi sáng bình thường. Nhưng những ngày sau đó... không còn bình thường nữa. Một câu chuyện về tuổi trẻ, về những tổn thương không ai nói ra, về những bàn tay đưa ra đúng lúc, và về việc chữa lành không phải bằng thuốc, mà bằng trái tim."Có những người chỉ cần ở bên, cũng đủ khiến mình tin lại vào ánh sáng..."📌 Nếu bạn đang tìm một câu chuyện học đường chữa lành - nơi ánh nắng lặng lẽ tìm đến những tâm hồn sắp gãy - thì đây là câu chuyện dành cho bạn.…
Tag: hiện đại, healing, HE."It's been a couple years since I've seen your face. Wondering what you're up to now..."Giọng hát của Nhạc Thanh vang lên giữa màn đêm vắng lặng mà không ai lên tiếng cũng chẳng ai lắng nghe. Cậu ngồi thẩn thơ ở đó, nơi tầng cao chẳng có một bóng người. Thời điểm này vào đầu xuân xe cộ chẳng mấy tập nập như những ngày trước nhưng cái ấm hình như vẫn chưa tới. Ngồi trên này cậu cảm thấy lạnh thấu xương, chiếc áo khoác che chắn hình như chẳng phát huy được chút tác dụng nào."Này!""Cậu định làm gì trên đó! Đi xuống mau! Vác cây đàn của cậu xuống còn nếu không tôi báo cảnh sát đến đấy!" Nếu là người ở khu này chắc hẳn chẳng còn xa lạ gì với người này, đã năm năm vẫn luôn một kiểu. Hễ đến giao thừa là lại vác cây đàn lên tầng cao nhất ngồi nói chuyện một mình. Có người cũng quen nhưng có người cũng lo sợ, sợ xảy ra chuyện gì đó không lành. Cũng sợ ngay đêm giao thừa nhìn dòng người không còn tấp nập, nhà ai ai cũng sáng đèn quây quần bên mâm cơm thì cậu thanh niên này lại chạnh lòng mà nghĩ quẩn rồi nhảy xuống. Những người đơn độc thường nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu, chẳng ai hiểu được họ mà có chăng họ cũng chẳng hiểu được chính mình.Nghe tiếng hét của người kia anh cầm lấy cây đàn bước xuống, vẫy tay với khoảng không rồi rời khỏi đó. Anh phải về, phải về nhà tìm chút hơi ấm còn sót lại của người kia thôi.…
Tên: Phía Sau Mùa Hạ.Tác giả: Trân Châu Caramel.Ngày đăng tải: 31.05.25…
Mùa đông là mùa để trao đi hơi ấm, nhưng đối với em nó là mùa đã gieo rắc nổi bi thương, cái mùa mà em đã mất đi tất cả những người mà em yêu quý nhấtEm đành sống lặng lẽ trong nhà của Dì, nơi mà sự tồn tại của em chỉ được chấp nhận như một phần nghĩa vụ. Em không có thói quen trao đi hơi ấm - bởi em đâu còn gì để giữ lại. Mùa đông vì thế, từng chỉ là một quãng thời gian để chịu đựng, để im lặng đi qua những ngày dài buốt giá. Cho đến khi anh ấy trở lại.Chúng tôi chỉ là bạn, là những kẻ không cần gọi tên mối quan hệ của mình. Nhưng có lẽ, trong một mùa đông nào đó, chỉ cần một ánh mắt dịu dàng, một cái ôm ấm áp, một cái nắm tay dịu dàng mang màu nắng... cũng đủ khiến lòng người được sưởi ấm. Không cần lời hứa, không cần hồi đáp - chỉ cần một bàn tay lặng lẽ chìa ra khi gió lùa qua khung cửa, chỉ cần ai đó ở cạnh để nhắc rằng"Mùa đông này, em không còn một mình nữa"…
Author: Triết Dương Công TửThể loại: bách hợp, nhẹ nhàng, điền văn, xã hộiGiới thiệu:Những đám mây cứ lững thững trôi trên bầu trời kia một cách nhẹ nhàng và êm đềm. Quả thực khi hìn nó, tôi có đôi phần ghen tị. Tôi ước bản thân mình là những đám mây trắng xóa, bồng bềnh như kẹo bông gòn kia, vô lo, vô nghĩ trôi dạt đến từng phương trời xa xôi.Trôi đến nơi nào cũng được, chỉ cần không phải là thế gian đầy sự đau khổ này.⚠️🚫CẤM RE-UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!⚠️🚫 TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN NỀN TẢNG WATTPAD⚠️🚫…