Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Câu chuyện lấy cảm hứng từ chính cuộc sống thật của tác giả. Câu chuyện xoay quanh cô gái mang tên Triệu Diệp Thanh. Cô là học sinh sáng giá của lớp, học giỏi tất cả các môn, được không ít chàng trai yêu mến. Thế nhưng, cô lại mang cảm tình với cậu con trai Vương Nhất Thành - chàng trai không mấy bình thường của trường, rất ít người muốn làm bạn với cậu ta. Hãy xem câu chuyện tình của họ đi đến đâu. Liệu Diệp Thanh có được hạnh phúc mà mình mong muốn?…
Chiếc fic đầu tiên của tớ mong các cậu ủng hộ! Nhớ tim cho tớ nhé! Tóm tắt fic : Choi Soobin - Đại tư tế , cậu là thần từ thần Redrin tạo ra,trong thế giới của cậu có một Ma Vương đang muốn chiến đấu cùng cậu , có những người bị Ma Vương điều khiển ,( những ai có đôi mắt màu đỏ thì đều bị Ma Vương điều khiển). Khi cậu đang Chiến đấu với Ma Vương thì bỗng nhiên đầu cậu đau nhức đến ngất xỉu.Khi cậu tỉnh dậy không biết nơi này là nơi nào, và cậu đi hỏi các nhân viên ở đó thì họ nói cậu là một Idol tên Choi Soobin , cậu hoảng hốt cực kì . Đoán xem diễn biến gì xảy ra tiếp theo nhé!💓(HE)…
NHỮNG CÂU CHUYỆN CỎN CON VỀ NGƯỜI CON GÁI MÀ NGƯỜI TA HAY GỌI LÀ "NỮ PHỤ".Biết làm sao đây,khi lòng người không thấu.Biết làm sao đây,khi tình yêu không đổi.Anh vẫn chỉ hướng về mình cô ấy, và rồi em nhận ra mình nên chọn cách ra đi, ra đi trong thầm lặng.(Trích "Câu chuyện số 1" .)Chỉ một mình tôi đa tình, tôi biết. Chỉ một mình tôi đồng tính, tôi cam chịu. Trót yêu cậu rồi, chính tôi cũng khổ tâm lắm chứ. Gai đâm chết tim rồi, tôi phải làm sao đây?(Trích "Câu chuyện số 2".)CREDIT: RUKYCHITÁC GIẢ: LuuBẢO LƯU MỌI VẤN ĐỀ VỀ TÁC PHẨM.TRUYỆN CÓ NỘI DUNG HOÀN TOÀN KHÁC BIỆT. KHÔNG GIỐNG THỂ LOẠI NỮ PHỤ THƯỜNG THẤY.Tôi không viết nữ phụ quá mạnh mẽ hay quá gớm ghê. Nhân vật của tôi từng chịu tổn thương, khổ đau trong tình cảm, và tôi tiếp tục vẽ nên câu chuyện về mái ấm của họ. Chỉ thế thôi. Các anh/ chị nam chính, hết cửa trong này rồi. Đây là tâm sự, tâm sự!…
một cuốn nhật kí ghi lại những tháng ngày bình yên của Vân Anh và Minh Hùng, hai con người nhỏ giữa lòng đô thị tấp nập, vội vã."Đô thị là thế đấy, ngày ngày dòng người lặng lẽ lướt qua chẳng ai nán lại chờ đợi ai. nhưng em biết, anh luôn đợi em."-------------Văn phong mình không phải dạng xuất sắc, mình viết vì sở thích thôi nên mong mng thông cảm🥺…
đây làm những điều mà mình suy nghĩ khi gặp những tình huống, hoàn cảnh trong cuộc sống, mình sẽ ghi lại những điều này để sau đó rút ra những bài học cho bản thân mình sau này !!!…
Ngược luyến tàn tâm, OE.Cao lớn, bá đạo, độc đoán công.Nhỏ bé, kiên cường, ngạo kiều thụ.Giã sử ghi nhận, Trung Hoa yêu Nam Việt, yêu đã 2000 năm rồi.…
Hai con người bình thường gặp nhau, mang theo thú vị của riêng mình. Cuộc sống không biết trước được điều gì. Người ta đã lưu truỳen để rồi GIÓ TẦNG NÀO MÂY TẦNG ẤY…
Em có một giấc mơ, đó là mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy anh nằm bên cạnh, chỉ cần nhẹ nhàng bình lặng, sống một cuộc sống hài hòa. Không có thế giới điên đảo này, không có môn toán cao cấp, không có kì thi đại học năm ấy, cũng không có suy tính gì về tương lai. Một lúc nào đó, em mong được nhìn thấy anh.Rồi em cũng đã thấy, thời gian lúc đó muốn ngưng đọng lại, đông cứng như tảng băng, nhưng anh lướt qua em, rồi đi mất. Có lẽ, ai cũng vậy. Cũng nên có cuộc sống riêng, công việc bận rộn phải làm. Thực sự em không là gì, không là ai mà để có quyền sáo trộn thứ đã vốn đi vào quỹ đạo, một lí lẽ bình thường của thế giới này.Chúng ta không ai đúng, không ai sai, chỉ có mối tình đầu trong mỗi người luôn là tín ngưỡng đẹp nhất, luôn là hoàn hảo, hoàn hảo đến mức ai cũng muốn gìn giữ không cho thứ gì khác vấy bẩn, sẽ rất để tâm đến tình cảm đối phương, để tâm từ những thứ nhỏ nhặt. Em nghĩ, nếu đổi lại, hai chúng ta yêu hai người khác đã không cố chấp như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng chấp nhận con người họ hơn, dường như thể chỉ cần bên nhau là đủ, không cần một tình yêu nồng cháy hay sâu nặng gì nữa hết. Lúc nghĩ vớ vẩn em lại tự hỏi, chúng ta có thể lại nắm tay nhau nữa không? Nhưng em bỗng dưng lại cảm thấy ớn lạnh. Có thể nhiều khả năng là không thể, và cũng không nên là như vậy nữa rồi. " Tạm Biệt"-------------…
Cho tôi xin hai chữ bình yênBỏ hết ganh đua với muộn phiềnCho tôi xin tháng ngày không sóng gió.Hoặc có, thì cho tôi xin chỗ neo thuyền.Xin cho tôi trở về nơi đất mẹĐể ngã mình, im lặng với thời gian ...!…