Gió Của Hạ, Mưa Của Riêng Anh
Từ lần đầu gặp, Lam Yên đã lon ton chạy đến nắm tay Phong rồi gọi :"Anh Gió!"Không ai dạy cô gọi vậy. Nhưng về sau, mẹ kể lại: hôm đó trời có gió nhẹ, tóc cậu bé Đình Phong bay bay trong nắng, đứng im lặng dưới giàn hoa giấy như một cơn gió lặng. Có lẽ cũng bởi chữ "Phong" trong tên cậu, vừa nghe đã thấy mát lành, dịu dàng. Và thế là từ đó, trong thế giới nhỏ bé của Lam Yên, "anh Gió" là tên riêng duy nhất dành cho Tạ Đình Phong - không ai thay thế được.Anh Gió của cô là cậu bé ít nói, luôn điềm tĩnh đến lạ giữa những ồn ào của đám trẻ con. Cậu không bao giờ cười quá lớn, cũng chẳng bao giờ la hét, nhưng luôn để mắt tới cô bé hay vấp té, hay khóc nhè. Hôm cô ngã trên bãi cỏ vì cố hái hoa dại, cậu lặng lẽ đến, cúi xuống buộc lại sợi dây giày bị tuột, bàn tay nhỏ phủi nhẹ vết đất trên đầu gối cô. Lam Yên không nói gì, chỉ nghiêng người đặt một cái hôn chớp nhoáng lên má cậu bé rồi cười khúc khích:"Anh Gió giỏi thật!"Phong đứng yên, đôi tai đỏ bừng, chẳng hiểu sao lại thấy trời hôm đó đẹp đến lạ.…