A side story about Lily Evans
Lily Evans chưa bao giờ nghĩ mình là người đặc biệt.Cô sống ở một thị trấn tồi tàn tên là Cokeworth, nơi những dòng sông có màu xám và bầu trời hiếm khi đủ trong để nhìn thấy mặt trời. Những dãy nhà liền kề giống hệt nhau xếp thành hàng như những hộp diêm, và âm thanh quen thuộc nhất là tiếng động cơ xe máy lụp bụp, tiếng hàng xóm cãi vã, và giọng nói của chị gái cô - Petunia - cao vút, gay gắt, và luôn đầy mỉa mai.Petunia không thích Lily. Cô ấy thường gọi Lily là "kỳ quặc," "lập dị," hoặc "không bình thường." Mẹ họ nói Petunia ghen tị, nhưng Lily không tin điều đó. Làm sao một người có thể ghen tị với thứ mà họ thậm chí còn không hiểu?Bởi vì Lily thật sự... khác biệt. Cô biết điều đó.Hoa nở khi cô chạm vào. Lá rơi xuống nhưng dường như không bao giờ chạm đất. Và khi cô giận dữ, những vật xung quanh dường như phản ứng lại - như thể chúng cảm nhận được cảm xúc của cô. Nhưng cô không thể kể với ai. Petunia chỉ biết cười nhạo, mẹ cô sẽ lo lắng, còn Lily - Lily chỉ muốn được bình thường, như bao cô bé khác.Cho đến một buổi chiều mùa hè, ở khu vui chơi cũ cuối con phố - nơi những sợi xích của xích đu đã rỉ sét và ghế gỗ mục nát - Lily gặp một cậu bé.Cậu ta trông không giống bất cứ ai cô từng thấy. Làn da nhợt nhạt, mái tóc đen bết lại, và đôi mắt như nhìn xuyên thấu mọi thứ. Cậu bước ra từ những bụi cây như thể đã chờ sẵn từ lâu, dừng lại trước mặt cô và nói bằng một giọng nhẹ đến mức Lily phải nghiêng người lại gần mới nghe rõ:"Mình biết bồ là gì."Mắt Lily mở to."Và bồ không phải l…