Ngẫu hứng; Tâm thư
Tâm thư người lính gửi dáng mẹ bên hiên nhà.Bức thư đầu tiên anh gửi về, bà cầm trên tay run run, đôi mắt nheo lại cố đọc từng chữ. Nhưng bà chỉ hiểu lơ mơ mấy dòng đầu rồi lặng lẽ đem sang nhờ hàng xóm đọc hộ. Sau đó, bà gắng nhờ người ta dạy chữ, kiên trì luyện từng nét, từng dòng suốt bao ngày. Bà học không phải để viết gì cho mình mà chỉ để đợi thư con. Chờ tới ngày có thể tự mình đọc bức thư thứ hai, thứ ba anh gửi về. Những bức thư anh gửi đều được mẹ để gọn trong chiếc hộp đặt cạnh đầu giường. Mỗi chiều gió lùa qua hiên, đôi bàn tay gầy guộc, nhăn nheo lại chậm rãi lần giở từng trang giấy đã ngả màu theo năm tháng. Dù dòng chữ ấy đã mờ nhòe nhưng trong mắt mẹ, chúng vẫn vẹn nguyên như ngày đầu, ấm áp, thân thuộc, như tiếng con gọi khẽ gọi giữa những chiều nhớ thương. Ngày nối ngày, tháng chồng lên tháng, lòng mẹ vẫn chờ, chờ bước chân con trở về từ những miền khói lửa. Mẹ tin con của mẹ sẽ về, sẽ gọi "mẹ ơi", sẽ sà vào lòng mẹ như những ngày còn thơ dại. Mẹ sẽ lại được ôm con trong vòng tay tràn đầy yêu thương sau những tháng năm khốc liệt.Mẹ tin, một mai, hai mẹ con sẽ cùng nhau đứng trên mảnh đất quê hương, ngắm bình minh ló rạng sau những ngày giông bão. Ngắm nhìn bầu trời dưới lá cờ Tổ Quốc kiêu hãnh tung bay trong ngày vui chiến thắng. Mẹ tin con.…