Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Hơi hơi mỉm cười thực khuynh thành đồng nghiệp xuyên qua văn, nguyên nhân gây ra tiếu nại diệt cũng nhân tiếu nại. Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm Vai chính: Mạnh dật nhiên, tiếu nại ┃ vai phụ: Khâu vĩnh hầu, với nửa san, hách mi, bối hơi hơi ┃ cái khác: Cười…
Tác giả: Tô Cảnh NhànLạnh lùng, đẹp trai, đánh nhau giỏi, học thần công x xinh đẹp tự luyến, tính cách tốt, học tra thụVăn án: Mặc dù Yoshi là một học tra không còn đường cứu chữa, nhưng không thể phủ nhận là cậu ta có gia cảnh tốt, nhan sắc lại còn cao đến mức khiến các bạn không thể không công nhận cậu là giáo hoa của trường tư nhân Gia Ninh.Cả trường đều biết, Yoshi nhìn không vừa mắt nhất chính giáo thảo Park Jeongwoo, là người nhiều lần đứng nhất toàn khối, cầm nhiều giải thưởng thi đua tới nỗi mềm tay, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tự gò bó chính mình, biểu tình như không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì.Cho tới khi, sau giờ tan học, có người nhìn thấy trong rừng cây nhỏ của trường học, Yoshi lôi kéo tay áo sơ mi trắng của học thần, vô cùng đáng thương, "Jeongwoo, cho em cắn một miếng thôi, em nhất định sẽ nhẹ nhàng mà."Park Jeongwoo đưa tay để vào miệng Yoshi, "Cắn mạnh một chút cũng không sao.~~~Yoshi kinh hoàng phát hiện, chỉ trong một đêm, huyết thống kỳ lạ của cậu đã thức tỉnh, mỗi ngày phải hút vài giọt máu tươi mới có thể sống. Nhưng máu của tất cả mọi người đều vừa đắng vừa hôi, trừ.............Park Jeongwoo.#Trời xanh nhất định đang hãm hại tôi~~~Khi hai người hôn nhau, môi Park Jeongwoo bị nứt ra, rớm chút máu, vừa thơm vừa ngọt, Yoshi không nhịn được liên tục liếm cắn môi Park Jeongwoo.Park Jeongwoo đỡ lấy eo Yoshi, khẽ cười, "Tham ăn như thế, hửm?"Nói xong, trực tiếp áp xuống hôn sâu.https://humat170893.wordpress.com/2019/11/17/can-ngon-tay-anh-to-canh-nhan/CV CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ‼️…
đây là góc nhỏ mình viết nên những câu chuyện ngẫu hứng về hai bạn nhỏ dễ thương nhà enha (park sunghoon và kim sunoo).mong mọi người không reup hoặc đem những mẩu truyện nhỏ của mình đi đâu mà không có sự cho phép của mình nhé ạ…
Khi chàng trai hay tin "cô bạn thân" sắp rời đi. Vỏn vẹn 3 tháng nữa thôi họ sẽ tạm biệt nhau, chẳng hẹn ngày gặp lại. Nghĩ đến việc mùa đông lạnh giá, những buổi tụ tập thiếu vắng cô làm anh có chút mủi lòng. Ba tháng tới sẽ là thời gian để họ trả lời cho mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu này. Liệu họ có tìm được nhau?…
Nguyễn Văn Khánh vui tươi, hòa đồng, dễ giận và hay ghen. Trần khởi My dễ thương, nhí nhảnh, vui tươi và thẳng tính. 2 con người, 2 số phận, liệu sẽ đến vs nhau ntn????Lãng mạn từ đầu đến cuối...nhưng cũng ko kém phần gây cấn....Hay lắm mọi người ủng hộ Pi nhiaaa!!!!👇👇GTNV 👇👇…
"Có một miền đất tên là Lãng Quên, nơi những nỗi buồn không bao giờ hiện hữu, nơi những đứa trẻ hư được chào đón yêu thương. Người duy nhất biết đường dẫn đến miền đất ấy, là một thằng bé cực kỳ thích ăn kẹo."- Author: Shelly M. / FreiDunk / Người gọi Gió- Pairing: KaiHun / SeKai (Kai trên Hun dưới dù tên gọi thế nào)- Soundtrack: SIGN (Brown Eyed Girls)- Status: Đã hoàn.…
An Nhiên là một cô gái bình thường-có lẽ là quá bình thường. Cô sống lặng lẽ trong thế giới của mình, yêu thích sách vở và những bộ phim lịch sử, đặc biệt là House of the Dragon. Mỗi tối, cô đều xem đi xem lại những tập phim về gia tộc Targaryen, đắm chìm trong bi kịch của họ.Nhưng cuộc sống của cô lại không có gì đặc biệt. Một sinh viên bình thường, sống vui vẻ giữa tình yêu của gia đình và những khoảnh khắc bên bạn bè. Mọi thứ trôi qua trong vòng lặp êm ả đó, rồi cứ thế xoay tròn, xoay tròn. Cho đến ngày hôm đóNgày mà cô chết.Mưa đêm tầm tã, ánh đèn xe loang lổ trên con đường ướt đẫm. An Nhiên đứng dưới hiên trạm xe, tay siết chặt chiếc ô cũ kỹ. Cô không nhớ mình đã chờ bao lâu, chỉ nhớ cơn gió lạnh buốt xuyên qua lớp áo mỏng.Và rồi... một tiếng hét. Cô quay đầu.Một cô gái nhỏ đứng giữa đường, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía chiếc xe tải lao đến với tốc độ khủng khiếp. Không kịp suy nghĩ, An Nhiên lao tới, đẩy cô bé ra ngoài. Đầu đập mạnh xuống đường một cơn đau ập đến.Rồi cô không còn cảm thấy gì nữa. Không có đau đớn.Chỉ có bóng tối vô tận.---Nhưng rồi... cô mở mắt.Không phải ánh sáng bệnh viện, không phải âm thanh của máy đo nhịp tim.Mà là hơi ấm kỳ lạ.Mùi của tro than, của gỗ cháy, của một thứ gì đó hoang dã và cổ xưa.Cô nhìn thấy bầu trời-một bầu trời đỏ rực như lửa, với những cái bóng khổng lồ lượn quanh.Rồng.An Nhiên giật mình bật dậy.Không, không thể nào.…