Chuyện thường ngày
Vài mẩu tâm tư của một đứa con gái 18 tuổi…
Vài mẩu tâm tư của một đứa con gái 18 tuổi…
Đây là lần đầu tiên mình viết fic không biết có hay không. Mong các đọc và cho mình thêm ý khiến…
Nàng là cầm sư , chàng là hoàng đế....tình yêu của họ diễn ra như thế nào??? Đón xem nhé 😘😘…
đơn giản chỉ là nói về cuộc sống của một cô gái 16 tuổi bình thường, và những rắc rối thường ngày mà bạn thường gặp.…
"Khi màn đêm buông xuống, một màu tím huyền ảo chảy ngang nền trời. Thế giới ngoài kia bừng sáng cùng gang màu neon rực rỡ. Và dòng người chảy như bánh xe to lớn thững thờ trôi. Như ánh sao cháy lên giữa thiên hà sâu thẳm. Cuộc sống ngoài kia vẫn bừng lên rôm rả. Còn em tựa như ngọn nến đêm qua, đã cháy cạn mủ từ khi nào. "…
Ok, xin chào các bạn. Đây chỉ là những câu chữ của mình, nó có thể là những trải nghiệm, những cảm xúc, tâm trạng, những dòng tâm sự và những gì mình đang cảm thấy, mình muốn chia sẻ nó tới các bạn.Mình tin rằng nó sẽ giúp được cho các bạn.Chúng ta có thể không quen biết nhau nhưng chúng ta có thể cùng chia sẻ và giúp đỡ nhau.Hãy đọc thử nó nhé, nó có thể cùng tâm trạng với bạn đấy !Những ai đang trầm cảm, mệt mỏi giống như tui nè, vào đây để chia sẻ nhé.…
Ánh Năng Qua Tán Lá - giữa những ngày mỏi mệt, ánh nắng vẫn len lỏi qua tán cây, mang theo những câu chuyện nhỏ bé nhưng đủ sưởi ấm lòng người.…
Tôi từng ảo tưởng bản thân mình khi đã tiếp xúc được gần cậu sẽ có thể ích kỉ kéo gần mối quan hệ này lại. Nhưng, rồi mơ cũng phải đến lúc tỉnh, sét đánh ngang tai khi cậu đã ngỏ lời tỏ tình người trong lòng mình...…
Rồng có một thứ gọi là vảy ngược, người đời chớ chạm vào.Thuở niên thiếu, Diệp Chước đã nhổ sống vảy ngược của một bé rồng con màu đen ở bờ biển Đông Hải, luyện hóa thành một thanh kiếm, thiên hạ vô song.Nhiều năm sau, con rồng ấy từ vực thẳm Quy Khư trỗi dậy, tìm hắn báo thù, không chết không thôi....Theo lời đồn đãi của giang hồ, vị "Đệ nhất thiên hạ kiếm" Diệp Chước cầm bảo kiếm vô song, tu vô thượng kiếm đạo, là kẻ vô tâm vô tình.Ngày Ly Uyên lần theo khí tức của vảy ngược tìm được Diệp Chước, chưa kịp rút kiếm quyết chiến, đã bắt gặp kẻ thù không đội trời chung của mình thất thủ trong tay kẻ khác - bị người ái mộ hạ mê tình cổ.Đao giơ lên rồi hạ xuống, kết liễu kẻ có ý đồ bất chính. Ly Uyên ngắm nhìn dung nhan mà hắn ngày đêm khắc cốt ghi tâm, hận không thể lột da rút gân, nhấc chân bước tới, mỉm cười nói:"Diệp Chước, ngươi nói xem... Chuyện này gọi là gì?"Diệp Chước: "... Quả báo."…
-I Chào mừng các Readers đã đến với truyện của tớ I-Truyện thiên về ý nghĩ và cảm xúc của nhân vật hơn nên có lẽ kết sẽ là O.E==>Truyện dùng ngôi thứ nhất,nhân vật "tôi" trong truyện là nhân vật chính.nhưng đôi khi bẻ lái qua ngôi thứ ba=))________________________________-"Tôi vẫn là một người bình thường.Biết thích,biết ghét,biết sợ,......Và tất nhiên là biết làm một người bạn tốt hơn những người bạn mà họ có"-Từ khi gặp họ cho đến bây giờ,tôi luôn nghĩ rằng chính họ là người đã giúp tôi "thức tỉnh".Khiến cho tôi "tỉnh ngộ" _-----------------_( Cre ảnh bìa: Pinterest I Cần tìm )-Bối cảnh:Hiện đại_Việt Nam-Thời gian:Thay đổi theo cốt truyệnI Note I-Để đảm bảo sự riêng tư T/g đã đổi tên(sử dụng tên giả) của các nhân vật trong tác phẩm.-Không kick war và chửi thề trong truyện của tôi.____________________________________Tác giả:(Giấu tên)Cre ảnh bìa: Pinterest / Cần tìm.✢Ngày Tác:Thứ 6/Ngày 12 tháng 1 năm 2024✢Ngày Hoàn:Chưa cóĐiều cuối cùng, đừng bao giờ tin lời con nhỏ này!-Quack:V--| Chúc m.n đọc truyện vui vẻ ♡✦ |-…
Một câu chuyện nhỏ là sự gặp gỡ của vạn xúc cảm tí hon trong suy nghĩ của một đứa con gái bc sang tuổi 20. Chẳng có một cốt truyện, nó chỉ đơn gỉan là những cảm xúc, nhưng giấc mơ trong t.Và tôi cũng mong rằng, ở đâu đó trong đây bn sẽ bắt gặp một suy nghĩ, một giấc mơ nào đó đang ngủ quên trong 20 của bạn. Bởi chúng ta đã và sẽ đều 20...." Chúng ta không ngại thay đổi, chúng ta sợ nhưngx đổi thay không báo trước.."Tôi không viết một câu chuyện, tôi viết những đồng điệu cảm xúc cho chúng ta!…
Author: Trần Hoàng Trâm"...Em không biết. Đôi khi, em cũng muốn có một ai đó dành riêng cho mình. Em muốn nắm tay người đó đi trên phố. Ăn tối cùng nhau. Ôm nhau ngủ. Bình yên. Thân thiết và giản dị. Đôi khi em cũng thấy sợ sự cô độc. Tình yêu là một thứ gì đó vừa giản dị vừa điên rồ. Tình yêu của chúng ta ở ngưỡng nào?Chúng ta có cần phải nói rằng chúng ta yêu nhau không? Em nghĩ là không cần. Cuối tuần café vẫn thơm, con nắng vẫn vàng ươm nơi góc phố. Cuối tuần, anh vẫn ngồi cạnh và nghe em nói. Có đôi khi em đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Em thấy tình mình còn gầy và chiếc hôn còn ngọt!"…
Lần đầu tới làm việc ở một nơi xa lạ, lại đụng phải người kia.Để cô gặp người đàn ông mà đời này muốn trốn tránh nhất ── Bồ Hướng Hoa.Năm năm trôi qua, trên cơ bản anh đã quên sự tồn tại của cô,Ngay cả các chuyện đã trải qua, anh cũng quên sạch hết trơn!Nhưng tại sao anh lại tiếp tục dây dưa không thả?Anh nói là tại vì cô để cho anh có cảm thấy quen thuộc,Năm năm trước rõ ràng là anh quăng cô đi, giờ lại nói cái gì là muốn quay lại?Không, cô không muốn! Cô sợ, sợ anh tâm tình bất định và hiểu lầm.Trong lòng sợ hãi hơn khi anh phát hiện "Bí mật" mình che giấu nhiều năm.Chẳng qua là một khi người đàn ông cố chấp đã ra quyết định,Cô căn bản không chỗ có thể trốn, cuối cùng anh còn cầm "Bí mật" uy hiếp cô,Bởi vì chuyện này đã xảy ra một lần nên anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay cô ra như vậy nữa. . . . . .—————-…
Cô luôn hy vọng cuộc sống của mình giống như một đường thẳng, không cần cong co, vòng vèo cứ một đường hướng về phía trước mà bước đi. Nhưng mà thật sự có thể như vậy sao? Không thể thiếu được những ngã rẽ, gấp khúc, rồi cả những lồi lõm, hố sâu. Vậy nên, mỗi bước đi luôn cẩn thẩn, luôn sợ làm không chỉ mình mà cả người xung quanh bị tổn thương. Như một con nhím đầy gai nhọn luôn sẵn sàng xù lông bảo vệ bản thân, đến cuối cùng lại không tránh khỏi tự làm xước da, chảy máu.Cô gấp rút trở về từ đất nước khác, không ngừng khuyên nhủ chính mình, anh kết hôn không có liên quan gì đến cô. Thế nhưng thật sự không quan tâm ư, vậy tại sao lại trở về đúng lúc này?Ừ, đúng vậy, sở dĩ cô quyết định trở lại sớm chính là muốn bản thân hết hy vọng. Bởi vì ngày này tuần sau là ngày kết hôn của anh.…
Hami là một cô bé 16 tuổi cô có một gia đình bất hạnh ,người ta thường nói nhà là nơi để về nhưng điều đó đối với cô là nơi khiến cô rơi vào áp lực trầm cảm nhưng vẻ ngoài một người luôn luôn hòa đồng vui vẻ bên trong cô là hàng ngàn nỗi đau, uất ức,thậm chí cô bé đã từng nghĩ đến việc tự tử nhưng có vẻ bạn bè là người đã giúp cô ấy vực dậy khi trải qua giai đoạn khó khăn đó ,khía cạnh ở gia đình là một cô bé trầm tính ít giao tiếp dù vậy khi bên ngoài cô luôn năng động ,thông minh,luôn vui vẻ nhưng cho đến một hôm những dấu hiệu trầm cảm lo lắng bấy giờ của cô tái phát khi gia đình cô một thêm nghiêm trọng bố mẹ ly hôn ,cãi vã thờ ơ cô rồi nói những lời ý đụng chạm vào nỗi đau của cô khiến cô cảm thấy bản thân thật đáng ghét nên cô đã nghĩ đến việc tự tử bằng cách uống thuốc ngủ . Thật đáng thương cho một cô bé mới lớn vì chịu quá nhiều áp lực từ phía gia đình mà kết thúc sinh mạng của bản thân! có vẻ như cái chết đó đã đưa cô vào một thế giới mới một thế giới li kì với đầy phép thuật nhưng khi bản thân cô xuất hiện ở đây cũng ko được may mắn cho lắm! vậy chúng ta hãy đọc tiếp bộ truyện để xem chuyện gì xảy ra với hami nhé…
Tác giả : Misaki Mei (Tôi)Mình chỉ mới tập tành viết truyện nhưng sẽ cố gắng cho độc giả hài lòng , không vừa ý nào nói mình . Mong mọi người bỏ quaGiới Thiệu Sơ Lược : + Vương Hạo Nguyên : Một người có tính cách lạnh lùng , nghiêm khắc với bản thân , ngoại hình hoàn hảo , tài giỏi mọi thứ với gia sản cực kỳ to lớn vì thế mới có nhiều cô gái yêu anh (thực chất yêu tài sản) anh gét họ vì thế. Nhờ sự xuất hiện của Thiên Linh đã thay đổi con người anh...+ Lâm Thiên Linh : Mồ côi từ nhỏ , được nhận về từ Viện mồ côi , người luôn bên cạnh Hạo Nguyên từ nhỏ và hai người rất thân cho đến khi xuất hiện một người phụ nữ khác . Mọi thứ thay đổi như ác mộng , cô bị hắc hủi như đồ bỏ đi , không thể chịu được nữa Linh đã bỏ đi ... sau ba năm cô trở về với thân phận rất khác...Không biết kết cục họ sẽ như thế nào ? Có như tiêu đề họ sẽ bắt đầu lại hay tự hủy hoại nhau và ôm nỗi đau hay không ?…
Tần Mộ Sinh, 28 tuổi, bác sĩ đa khoa từng là niềm kiêu hãnh của bệnh viện lớn nhất thành phố. Anh mang trong mình một đôi tay vàng, là bác sĩ ngoại khoa từng đảm nhận nhiều ca phẫu thuật phức tạp với tỷ lệ thành công gần như tuyệt đối. Tuổi trẻ tài cao, nhưng anh lại chọn đứng về phía sự thật trong một ngành mà sự im lặng nhiều khi được trọng hơn y đức. Trong một vụ việc chấn động, Tần Mộ Sinh đứng ra tố cáo cấp trên che giấu sai sót chuyên môn nghiêm trọng, khiến một bệnh nhân phải chịu hậu quả lâu dài. Nhưng sự thật không thắng được quyền lực. Bị cô lập, đổ thừa, ép ký biên bản nhận lỗi. Từ bác sĩ phẫu thuật chính, anh bị điều chuyển về bệnh viện đa khoa Thiên Tâm, một bệnh viện tuyến dưới nằm giữa vùng nông thôn bán thị trấn yên ắng, xa phố xá, và gần như bị quên lãng.Nhưng Thiên Tâm không phải là nơi mục nát như người ta tưởng. Trang thiết bị đầy đủ, y tá bác sĩ có chuyên môn thật sự, và quan trọng nhất ở đây không có thủ đoạn, không có danh lợi chen chân vào từng nhịp tim của bệnh nhân.Tần Mộ Sinh ở lại. Đã bốn năm trôi qua, anh là bác sĩ ngoại khoa chính, trầm lặng, điềm đạm, có phần lạnh nhạt với thế giới nhưng lại luôn xuất hiện đúng lúc nhất khi cần cứu người.Và rồi, Dư Thanh Hoan xuất hiện.Cô bác sĩ ngoại khoa tổng quát, 26 tuổi, thành tích học y khoa loại ưu, thông minh, chăm chỉ và cực kỳ am hiểu lý thuyết lâm sàng. Nhưng cô mang trong lòng một nỗi sợ không thể gọi tên nỗi ám ảnh với máu. Một năm trước, trong một ca mổ ổ bụng ở bệnh viện tuyến trên, khi cầm dao mổ thự…
"Thế giới của riêng tôi, nơi đó cũng có bạn" là một tập sách tản văn mới. Trong từng trang sách là những cảm xúc, những thông điệp, những câu chuyện của riêng tác giả muốn dành cho độc giả. Tác giả viết những điều tác giả trông thấy, viết lên những tiếng lòng của cuộc sống để từ đó tác giả mới bắt đầu viết về thế giới của riêng mình…
"Cái tên vận vào người", người xưa thường nói thế. Thế nhưng với Dương Trang Đài, chị chẳng được cao sang, phú quý vận vào như cái tên chị phải mang. Cái tên của chị có lẽ cao quá, đẹp quá nên trời chẳng thương. Giống như chị, nàng của chị cũng phải khổ đau nhiều vì cái tên An Nhiên. An nhiên đâu chẳng rõ, chỉ rõ cái số nàng khổ từ bé, tới tận lúc nhắm mắt chẳng được yên. Giá mà cha mẹ chị biết câu "Đặt tên con xấu mới dễ nuôi", giá mà nàng chẳng va phải chị, chắc cũng không vướng vào mớ bòng bong tồi tàn này.___Dương Trang Đài x Trần An NhiênWarning: truyện có nhiều tình tiết đập vỡ cảm xúc của con người, SE.___Hà Nội, ngày, tháng, năm."Em, hẹn gặp lại, nhé?"…
------Một cú tai nạn. Một lời hứa dang dở. Một tình yêu không thể quên.Năm năm sau, ký ức ngủ quên thức tỉnh, đau thương ùa về.Giữa yêu và hận, ai sẽ là người buông tay trước?Và ai sẽ bất chấp tất cả, giành lại người mình yêu thương?---"Gặp lại em, anh nguyện đánh đổi tất cả.""Năm năm lạc mất, năm năm chờ đợi.""Một lần nữa, liệu em có chọn anh?""Bỏ lỡ mất em, là sai lầm lớn nhất đời anh.""Giữa yêu và hận, anh chỉ muốn giữ em lại.""Một lần từ bỏ, cả đời hối tiếc.""Ký ức có thể quên, nhưng trái tim thì không.""Năm năm trước em ngã xuống, năm năm sau anh nguyện quỳ gối vì em.""Định mệnh có thể đổi thay, miễn là em còn ở đây.""Anh từng mất em một lần, và sẽ không bao giờ lần thứ hai."---Lịch Đăng Truyện "Giữa Hai Bờ Yêu và Hận"🖤 Thứ 6: 20h00 - Một chương đầy đau khổ và giằng xé, khi tình yêu phải đối mặt với sự phản bội. 💔 Chủ Nhật: 19h30 - Từng bước lún sâu vào bóng tối, liệu họ có thể tìm lại được nhau?---"One accident. One unfinished promise. One love that cannot be forgotten.Five years later, forgotten memories awaken, and sorrow rushes back.Between love and hate, who will be the first to let go?And who will defy everything to win back the one they love?---"Meeting you again, I'm willing to trade everything." "Five years lost, five years waiting." "Once more, will you choose me?" "Losing you was the biggest mistake of my life." "Between love and hate, I just want to keep you." "One time giving up, a lifetime of regret." "Memories may fade, but the heart cannot." "Five years ago you fell, and five years later, I'm willing to kneel for you." "Destiny can change, as long as you're still here." "I once lost you, and I wi…