Sau khi tiểu mị ma bị Tiên Tôn bắt đi
Sơ Phong Tụ kéo bằng hữu tốt đi uống rượu, men cay ngấm sâu, say đến mơ hồ. Giữa làn sương mộng mị, y bỗng nghe thấy một lời thổ lộ chân thành.Mí mắt nặng trĩu, ánh nhìn phủ sắc men say, y mềm mại tựa đóa hoa lặng lẽ cúi đầu theo gió, giọng nói mơ màng như sương khói: "Ngươi thích ta ư? Vậy kết thành đạo lữ đi, có được không?"Bằng hữu còn chưa kịp nếm trọn dư vị hạnh phúc thoáng qua, thì ánh mắt hắn chợt bắt gặp một bóng người lặng lẽ đứng bên tường.Kiếm tựa vào vai, hắn khoanh tay quan sát, ánh sáng mờ nhạt phủ lên gương mặt vô cảm. Trong một thoáng tầm mắt giao nhau, bằng hữu kia lập tức lạnh sống lưng, hô hấp ngưng trệ, chẳng dám động đậy dù chỉ một chút.Tạ Cô Hồng nhấc người đang mềm oặt vì men rượu lên, giọng điệu hờ hững như chẳng chút bận tâm: "Trò cưng nghịch ngợm, không cần xem là thật."Kể từ đêm đó, suốt ba tháng dài đằng đẵng, không ai còn thấy bóng dáng Sơ Phong Tụ.Giữa chốn nhân gian bao la, ánh mắt y chỉ còn duy nhất một bóng hình. Mọi sự giãy giụa đều bị chôn vùi trong tiếng nức nở vỡ vụn, mọi lời cầu xin đều hóa thành hơi thở đứt quãng.Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, vừa cưng chiều lại giống như đang chế giễu: "Đã là mị ma, sao còn ngây ngô đến thế?"…