[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao
(1)Giải Vũ Thần đã từng chuẩn bị tâm lý.Trong quãng đời dài đằng đẵng của Hắc Hạt Tử, chính mình chỉ là một kẻ qua đường.Quá khứ của hắn, y không hề góp mặt.Tương lai của hắn, y cũng không thể đặt chân đến.Giải Vũ Thần biết, đến một ngày nào đó, khi mộ phần của mình khô cỏ hoang vu, có lẽ Hắc Hạt Tử cũng sẽ quên mất y.Nhưng Giải Vũ Thần không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy.Họ chưa từng cãi nhau, chưa từng tranh chấp, thậm chí chưa từng nói lời từ biệt.Vậy mà cái ngày ấy vẫn cứ thế lặng lẽ kéo đến, đột ngột đến nỗi khiến y không kịp trở tay.⸻(2)"Những gì tôi có thể làm cho cậu, chỉ đến thế này thôi."Hắc Hạt Tử nắm lấy bàn tay đang vươn tới dây kéo quần mình, khẽ lắc đầu, cười nhẹ:"Tôi cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không vì ai mà để tâm đến mức này. Nhưng xem ra, tôi sai rồi.""Chỉ là không có đời sống tình dục thôi mà, có gì to tát đâu. Gia đây chẳng ngại gì cả."Từ nay về sau, cậu là đôi mắt của tôi.Mà tôi, sẽ là đôi chân của cậu.⸻(3)Tình yêu tuy quý, tự do lại càng đáng giá,Nhưng nếu là vì cậu...Thì cả hai, tôi đều cam lòng vứt bỏ!…