Hình như rung động rồi
Fanfic nhà Rikimaru and Santa…
Fanfic nhà Rikimaru and Santa…
BTS là Anh họ của Bạn? Đem lòng yêu em gái? Sự tranh giành?…
Lịch ra chap : tối, ngày nào có hứng thì đăng!Bộ đầu tay, mong uho ạ…
Không ai hết Em đẹp nhất…
mục tiêu lật đổ đế chế và người cùng triệu hồi…
/tinh yeu that dep nhung roi cung co ngay no phoi di cho moi tinh dep/…
này tui viết otp tui nhé, fic khá toxic nha các babi -. ღゝ◡╹ )ノ…
Chào mọi người, là mình, Kim đây... Chắc hẳn ai trong chúng mình cũng đã từ có một tình yêu chớm nở khi còn ngồi trên ghế nhà trường phải không? ...Haiz mình cũng thế, để mình kể cho mọi người nghe nhé.. Nói sao đây nhỉ? À ! Tình đầu! Đúng là nó rồi! Không biết mọi người biết yêu từ khi nào nhỉ? Còn mình, tình đầu của mình xuất hiện năm mình mười hai tuổi. Nghe hoang mang quá nhỉ, thật ra năm nay mình đã hai mươi mốt tuổi rồi, nhớ lại kỉ niệm xưa giờ này cũng chạnh lòng thật đấy...…
An Nhiên lớn lên với vết thương sâu trong lòng sau biến cố gia đình, sống lặng lẽ, không mục đích. Cô cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ mãi trôi vô định cho đến khi Dương Quang xuất hiện-cậu bạn hàng xóm với nụ cười ấm áp như ánh nắng sớm.Dù hai tâm hồn khác biệt, cậu vẫn kiên trì bước vào thế giới của cô, mang đến hy vọng và sự sống. Chính sự chân thành của Dương Quang đã khiến trái tim An Nhiên rung động.Họ đến với nhau tự nhiên, không hứa hẹn, không ràng buộc. Nhưng liệu tình cảm ấy có bền lâu hay sẽ phai nhạt theo năm tháng? Không ai biết trước được.…
Thực ra là AllHina và ti tỉ cp khác 😔🤘…
ủ lâu rồi mới ngoi lên đăng:)giờ otp hết nổi rồi mà đăng thì tánh kì…
h; short; song tính; gangbang…
" ᶠⁱʳˢᵗ ˡᵒᵛᵉʳ ʰᵘᵍˢ ʰᵃⁿᵈˢ ᵃⁿᵈ ᵏⁿᵉᵉˢ " - V…
Em bé và anh cảnh sát vừa vào nghề.…
Manh Manh Thiu Thiu chính là Manh Thiu Hội…
Ngoài thế gian này có ai hiểu tôi?Liệu có ai yêu thương tôi?Tôi tồn tại để làm gì?…
đưa 2 anh về cuộc sống đại học với những người bạn cute, những kỉ niệm khó đỡ, làm 1 bộ thanh xuân nhẹ nhàng, vui vẻ đồ hen (mong ko drop)…
Ái ố nhân gian khó tránh , hồng nhan lại bạc phận . Chẳng phải thần tiên , nàng sao biết được sự đời lận đận , đưa đẩy đóa hồng kiêu hãnh lưu lạc vào nơi thâm cung lạnh lẽo . Ngày ngày , vẫn không ngừng mơ mộng , tin rằng sẽ có ai đó đưa nàng ra khỏi chiếc lồng son này . Nàng luôn cô độc như vậy , vẫn luôn hiu quạnh mà sống rồi tự nếm trải nỗi đau khi càng ngày mơ ước ấy quá xa vời . Nhớ ngày xưa , nàng tự do tự tại biết bao , lại mang vẻ đẹp quốc sắc thiên hương nên người người ái mộ . Đúng tuổi trăng rằm lại bị phụ thân đưa vào cung thi tú nữ . Cái ngày bước chân vào hoàng cung , tim nàng cũng như thắt lại . Vào đây rồi không biết có ngày ra được hay không . Thế là nàng gửi gắm thanh xuân vào nơi đây . Tần phi gì chứ ? Vinh hoa phú quý gì chứ ? Tất cả chỉ là gạt người . Nhớ những ngày đượm buồn lại được thả mình vào những con đường tĩnh lặng , lá rơi phảng phất khiến tâm hồn con người ta lại chỉ muốn như những chiếc lá già , tựa mình bay đi . Nhớ những ngày ngồi bên tỳ bà , đồng âm tri kỉ , đàn từng khúc , từng khúc mà lòng chẳng vơi !Giữa kẽ hở của thời gian và hiện thực , tuổi xuân cũng như sắc đẹp , mong manh như tờ giấy bị hong khô .…
Là sao chổi, nó không nên tồn tại.…