•wenrene• chị là của em rồi,chạy cũng vô ích thôi
"này,chị thử chạy đi,dù sao chị cũng là của em rồi,em có thể mang chị về lúc nào cũng được"Poster by Lia_BTS…
"này,chị thử chạy đi,dù sao chị cũng là của em rồi,em có thể mang chị về lúc nào cũng được"Poster by Lia_BTS…
Người tớ thương phải thật khỏe mạnh nha <3…
Không phải là ý gì đâu, tại tui chán quá nên mới để. tên truyện dị hoi, mn đọc đừng quạo nha( ╹▽╹ )…
Mùa thu đáng nhớ nhất trong miền kí ức mỗi người là gì? Với tôi, là thu ngây ngô của cái tuổi "mười mấy". Đời người có mấy lần "mười mấy"? Mỗi người sẽ đưa ra một câu trả lời khác nhau. Có thể là 1 lần, 2 lần, 3 lần và nhiều lần nữa. Nhưng nếu được hỏi "Muốn quay về độ tuổi nào nhất?". Thì tôi cá rằng nhiều người sẽ muốn về lại tuổi "mười mấy". Dù nó ngây ngốc, dở dở ương ương, dù nó chẳng hoàn mĩ như cái cách các nhà văn nhà thơ đưa vào trang giấy. Nó vẫn là thứ mà người ta mãi hướng về.…
"Thẩm Thính Bạch, anh ở quán rượu à ?" Tiếng nhạc du dương cất lên vang vọng đầu dây bên kia"Giải trừ hôn ước với em xong... anh không buồn như em tưởng tượng nhỉ"Thẩm Thính Bạch kề sát điện thoại bên tai, môi nhấp ngụm rượu"Anh sẽ không buồn" Thẩm Thính Bạch nói trong nước mắt "Em ngủ sớm một chút, đừng thức khuya"Không đợi Khúc Mạn Đình nói hết câu, Thẩm Thính Bạch liền dập máyUống cạn ly rượu vang, anh vứt chúng vào chiếc máy phát nhạc trong góc thư phòng. Ly thủy tinh vỡ tan, đĩa than đã hỏng, mà người ngồi bên án tâm trạng hỗn độn…
là về lew, về seop và về lewseop.vài mảnh tình ca vụng vặt tớ dành cho họ.…
Lấy bối cảnh cuối nhà Trần những năm 1400 Trần Thiên Hạo một vi quan liêm khiết trung thành của thời Trần. Sau khi nhà Trần sụp đổ mở đầu cho sự trở lại của nhà Hồ. Ông đã từ quan về quê sống ẩn tại vùng đất phía Nam. Tại đây vùng đất trù phú màu mỡ, yên bình đến lạ thường. Bởi xuất thân từ một gia thế hiển hách tại kinh thành chưa bao giờ nếm trải được cảnh cực nhọc của người dân. Nên khi đến với nơi đây đập vào mắt ông cái gì cũng lạ mắt. Tuy chưa thích ứng hoàn toàn nơi đây nhưng ông tin đây sẽ là một thử thách mới của chính bản thân mình. Quả như thế bằng công việc dạy học tích góp của mình ông đã tích luỹ được vốn luyến và xây dựng cơ ngơi mang tên Trần Gia. Giỏi là như thế nhưng chẳng biết sao ông vẫn còn lẽ bóng một mình. Chắc hẳn là duyên chưa tới nhưng đã 35 tuổi rồi thì chừng nào mới tới đây?Nhưng ngày hôm đó vào một đêm âm u, trời ké tầng tầng lớp lớp các đám mây đen mịt che khuất một khoảng trời. Chính cái tia sẽ định mệnh ấy đã đưa đến cho ông một cô nương với một phong cách ăn mặc lạ lùng mà ông chưa bao giờ nhìn thấy. Để rồi dưới gốc cây anh đào mà cô ấy xuất hiện đã viết nên chuyện tình này.…
Dành cho mọi người ~ Những ai iu thích lịch sử cổ đại và muốn khám phá. ❤…
Cô Độc Vãng Lai: Gần đây tôi có lướt trong fanpage thấy một comment khá thú vị nên tôi mới chấp bút tạo ra con fic này. ❌Lưu ý: - Truyện lấy bối cảnh từ chương 853, sau khi Hoa Sơn phong bế sơn môn. Ai chưa đọc cẩn thận Spoiler.- Ý tưởng là do mình dàn dựng lên, không có trong nguyên tác. - Có OC do mình tạo ra.…
gửi…
Khi chết ta sẽ đi về đâu? Chết đi có phải là kết thúc tất cả? Cái chết liệu có đáng sợ như con người mô tả? Liệu có nơi gọi là thiên đàng hay địa ngục nắm giữ linh hồn của chúng ta sau khi chết. Nhưng với tôi cái chết thật xa mà cũng thật gần.…
"Đêm nay em tìm về nơi có bãoSáng mai tỉnh dậy em tẩy não mất rồi "Thanh xuân của tôi đều ngập tràn hình bóng anh còn anh trong lòng có bao giờ thực có tôi không...?Người ta nói :" Tình yêu tuổi 17 thường không có kết cục hoàn mỹ". Liệu chuyện chúng ta có thể hay không trở thành một ngoại lệ ...?"Lam Hà My , gọi tao một tiếng người yêu nào ".."Trần Hoàng Lâm , mày điên gì nữa đây ?""Tao biết mày muốn gọi lâu rồi , không cần giả vờ".…
truyện này kể về truyền thuyết 12 chòm sao .…