Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Ngày tháng sinh: 06/12Cung hoàng đạo: Nhân MãSở thích: xem phim, nghe nhạc, chơi bóng rổ, đọc sách, đánh đàn piano, mua sắm,... và cả đi du lịch nữa.Công việc: viết sáchCâu nói yêu thích: "tình mềm tựa nước, hẹn đẹp như mơ..." (Hẹn đẹp như mơ- Phỉ Ngã Tư Tồn).Lời nhắn gửi tới bạn đọc: Cảm ơn bạn vì đã mua quyển sách này, vì nó là cuốn đầu tay của tôi vậy nên hãy bỏ qua cho những sai sót vô ý nhé!. Câu chuyện này có phân nửa là cuộc sống ngày thường của tôi, biết đâu bạn sẽ nhìn thấy câu chuyện của mình trong cuốn sách này. Hãy đọc và cảm nhận nhé, yêu các bạn. Thân ái.…
Tên truyện: 暗恋这件难过的小事Tác giả: 孟栀晚Văn án:Cô gái Lâm Trữ yêu thầm thiếu niên Diệp Phong, cô cất giữ rất nhiều những chi tiết nhỏ nhặt về anh. Lâm Trữ mỗi ngày đều canh thời gian ra khỏi nhà, căn chuẩn thời gian mặc quần áo đi giày, chỉ vì một bóng hình lướt qua.Ngoài cửa sổ âm nhạc vang lên đó là bài Lư Châu Nguyệt của Hứa Tung, Lâm Trữ biết đây là bài hát phát thanh viên Diệp Phong của đài phát thanh trường thích nhất.Lâm Trữ từng cả đêm không ngủ, thức để giúp Diệp Phong chép lại những bài văn, chỉ vì một câu nói của anh, " Lâm Trữ, tớ nhớ kỹ cậu rồi!". Dưới sự cổ vũ của Diệp Phong, cô từ một cô gái nhút nhát tự ti cố gắng trở thành người đứng đầu lớp.Cô âm thầm cắt tóc mái thịnh hành lúc bấy giờ, học bôi kem chống nắng và tô son, không còn từ chối những chiếc váy búp bê mẹ mua nữa.Cô cố gắng diễn một vai không giống cô chút nào- một vai có thể xứng làm bạn với anh Bảng xếp hạng toàn khối, tên cô và tên anh xuất hiện cùng một chỗ.Tên của anh, chính là mật mã làm tim cô đập không ngừng....Mà anh mãi mãi không biết được, động lực thực sự của cô, là mỗi lần nhớ đến anh.Không biết được rằng trong bầu trời pháo hoa rực rỡ đó, cất giấu bí mật quan trọng nhất của cô.Cũng không biết kết cục cuối cùng của câu chuyện- là cô thích anh.Thời gian xen kẽ lại xa cách, bọn họ bước lên chuyến xe không cùng một quỹ đạo, sẽ không gặp lại nhau...Cơn mưa rào của thời thanh xuân, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ngừng lại.______________Tui là người mới tập dịch có sai sót mong mn bỏ q…
Nhớ sân trường những ngày nắng vàng ong, chúng ta khi ấy còn quá vô tư để nghĩ đến hai từ "chia xa". Vậy mà giờ đây, khi ngồi lại và nhìn lên những vệt nắng trải dài trên các dãy nhà, lòng tớ lại bồi hồi đến khó tả.Nhớ ánh phượng rực đỏ bên ô cửa sổ, là hồi chuông reo không ngớt để nhắc tớ trân quý những ngày tháng còn sót lại. Ngày phượng nở, là ngày chia xa, cứ thế hai mùa phượng đã qua đi, đưa chúng ta trôi dạt đến mùa phượng cuối cùng.Nhớ màu tím lãng mạn của bằng lăng xuyên suốt con đường đến trường. Loài hoa không rực rỡ như hoa phượng, mà lại nhẹ nhàng, như chứa đựng cả tâm tư của mối tình ngày ấy. Rồi mai này, tớ và cậu cũng sẽ bắt gặp "nắng, phượng, bằng lăng" ở một nơi nào đó. Lúc ấy ta sẽ lớn hơn, trưởng thành hơn, nhưng liệu rằng... ta còn có đồng hành bên nhau không cậu nhỉ?…
An Nhiên - Tuấn PhongCô nhẹ nhàng tựa như gió mùa xuân, đôi khi vì hoàn cảnh mà khoác nên vẻ ngoài lạnh lùngHắn cao ngạo, quậy phá và mọi co gái đều coi hắn như vầng hào quang. Phải, hắn rất thu hút...Cô và hắn biết đến nhau là do một trò đùa của hắnHắn biết mình yêu cô rồi nhưng không biết làm thế nào để thổ lộKhông phải chứ? Không phải hắn luôn giỏi trong mấy truyện này ư?Hắn chỉ còn cách quan tâm cô, yêu thương cô, để cô dần dần nhận ra tình cảm của hắnNhưng cô thật sự... quá ngốc!Dù hắn có quan tâm, chăm sóc cô bao nhiêu thì cô vẫn chỉ lấy cớ là bạn và không bao giờ muốn phủ nhận điều này...Nguồn ảnh: Bác Google~ Vì chỉ là ngẫu hứng viết nên chắc chắn sẽ có rất nhiều sai sót. Mong mọi người bỏ qua, hãy cho mình những lời góp ý và ủng hộ truyện!!! ~…
Đính chính: - Đầu tiên đây là "fanfic" xin vui lòng không gắn lên người thật. - Tiếp theo đây là lần đầu tiên tác giả viết truyện nếu như có sai sót hoặc có lỗi gì hoặc một điều gì không đúng xin đọc giả hãy góp ý một cách nhẹ nhàng để mình tiếp thu và chỉnh sửa ạ. "Ánh trăng mùa thu - tiệm hoa thời lượng - nới bắt đầu những câu chuyện" - Đinh Đinh, lấy giúp chị cây kéo tỉa hoa nào. - Dạ chị, tới liền đây. - Hoa hôm nay nhập về đẹp hơn thường ngày chị nhỉ? - Không phải đâu, chỉ tại trong lòng em đang tràn đầy sắc xuân thôi... - Em nào có - Còn phải chối, hôm nay không phải người ấy của em về à...? Tôi chỉ bèn gãi đầu và cười thôi vì đúng là như thế mà.#fanfiction#KỳHâm…
Dương Linh Lan vì sự ra đi của mối tình thanh xuân mà ôm mãi trong mình một nỗi đau khắc khoải, day dứt. Trịnh Tuấn Khanh- một người mẫu tạp chí đang nổi có phong thái hào hoa, ánh mắt thâm tình cùng nụ cười tỏa nắng và đặc biệt, có khuôn mặt giống y hệt với người tình quá cố của Linh Lan. Vào khoảnh khắc Linh Lan nhìn thấy Tuấn Khanh, nỗi đau về cái chết của mối tình đầu như bếp lửa hồng cháy âm ỉ suốt bao năm bỗng bùng cháy dữ dội, như muốn thiêu đốt sạch sẽ những gì còn sót lại trong tâm khảm cô. Đồng thời, chính bản thân hai con người đó cũng không biết rằng cuộc gặp gỡ này lại mở ra cánh cửa cho một đoạn tình đầy đau thương, vấn vương không hồi kết...-Tác giả: Chồn đại tiên-Vui lòng không reup khi chưa có sự đồng ý của tác giả!!! Xin cảm ơn!…
Nữ chính là tiểu thư dòng dõi thư hương, gả vào phủ Đại tướng quân theo thánh chỉ để liên kết quyền lực. Nhưng thật ra, cô chính là con gái duy nhất còn sống sót của một gia tộc từng bị tru di, sống trong thân phận giả, mang trong lòng mối hận thù ngấm ngầm.Nam chính là Đại tướng quân quyền khuynh triều dã, lạnh lùng sát phạt, tay nhuốm đầy máu, từng chịu ơn gia tộc nữ chính năm xưa mà không biết thân phận thật của nàng.➡ Kết hôn chỉ là khởi đầu, ân oán đời trước, yêu hận đời này, từng lớp bí mật dần bị bóc trần.…
Trong cuộc đời bạn có bao giờ muốn tìm lại một quãng đời, một quãng thanh xuân, một quãng tuổi thơ như tôi không? Tôi vẫn luôn luôn và đang tìm lại, lần lục trong từng phút giây không bận rộn.Tôi 35 tuổi có một gia đình riêng với ba đứa con, cuộc sống bình dị và luôn bận rộn. Nhưng đợt dịch bệnh kéo dài nên tôi không phài đi làm vì thế mà thời gian rảnh có nhiều hơn, khi trông con chơi với con tôi lại miên man nghĩ về quãng đời đã qua của mình với nhiều thứ tôi ao ước được một lần sống lại.Tôi ước trở về năm tôi 10 tuổi khi đó nhà tôi có bốn chị em đầy đủ, được sống với ông bà bố mẹ, được đón bà đón mẹ đi chợ về, được ông làm đồ chơi cho và rất nhiều những cuộc chơi các trò dân gian với đám trẻ trong xóm, những ngày trốn học, những buổi chăn trâu cưỡi trâu hái củi và tôi ước được một lần trở lại những ngày đi mót khoai, mót sắn, mót lạc nghe lạ lắm nhưng rất giữ dội và thân thuộc, quê tôi sau khi thu hoạch mùa màng trẻ con hoặc những người không có việc làm thường đi bới nhặt những nông sản còn sót lại gọi là mót. Chỉ cần chút thôi nhưng nó vui nó ấm áp vô cùng còn nhiều lắm những mong muốn trở về thời gian đó.Tôi ước mình được sống lại những năm 17 tuổi để tôi sửa chữa những sai lầm của mình, những thiếu sót mà trong cuộc đời sẽ theo mình mãi. Tôi để mất những người bạn, tôi để mất sự tin tưởng của những người thân, để mất cả tình yêu đầu vì sự bảo thủ và chút tự trọng ngang bướng. Tôi không ân hận mà tôi tiếc nuối tôi nghĩ nếu được sống lại ngày đó tôi có th…
Hán việt: Na ta đại vũ bàng đà đích nhật tửTác giả: Sâm Tiểu NhiênTình trạng convert: Hoàn thành (53 chương)Thể loại: Nguyên sang,Ngôn tình,Hiện đại,HE,Tình cảm,Gương vỡ lại lành,Vườn trường,Song hướng yêu thầm,Duyên trời tác hợp,1v1,Nữ chủ,Học báNguồn:WikidichSau khi kết thúc một ngày dã ngoại,mây đen cuồn cuộn,bầu trời tối đen,ánh chớp lóe lên .Không lâu sau mưa bắt đầu đổ xuống.Mưa như trút nước.Tả Vinh mang theo vẻ mặt mong chờ mà nói với Lâm Nhã Lộ: "Không có dù,hay là chúng ta chạy nhanh về đi."Lâm Nhã Lộ nhìn cậu với vẻ nghi ngờ: "Cậu không phải sinh viên khoa học tự nhiên à? Không biết nếu chạy trong mưa sẽ bị xối càng nhiều nước?""Dù sao trời cũng mưa rồi,tốt hơn là chạy trong một lúc." Nói xong,ai đó tự nhiên mà nắm lấy tay cô.Lâm Nhã Lộ sửng sốt một chút nhưng vẫn không có nới ra.Rất nhiều năm về sau,tôi vẫn nhớ rõ hôm tôi dắt tay cậu chạy dưới mưa.Vì có cậu,hết thảy mưa to gió lớn ngày ấy cuối cùng sẽ đem đến ánh dương quang rực rỡ. Nghiên cứu khoa học tự nhiên học bá >< Văn học tài nữ…
**Giữa cái nắng ấm áp và dịu nhẹ của mùa thu, có hai cô cậu thanh niên đang tay trong tay tản bộChợt cô quay sang hỏi:"Nếu một ngày anh mất hết tiền tài và danh vọng, anh có muốn sống tiếp không?"Anh khẽ nhíu mày, khó hiểu sao cô lại đặt câu hỏi kì lạ như vậy, không suy nghĩ nhiều anh nhẹ nhàng ghé vào tai cô:"Chỉ cần em là đủ!! "Giọng nói vừa trầm vừa ấm của trai thủ đô ngọt ngào phảng phất bên tai, vô thức mặt cô đỏ bừng lên vội đẩy anh ra(còn típ)***Tác giả: iam_ngânnTruyện còn nhiều thiếu sót và đôi lúc cũng có chút nhầm lẫn và hơi mâu thuẫn, mong mọi người thông cảm và góp ý ạXin Chân Thành Cảm Ơn(^∀^●)ノシ…
Chiếc xe đột nhiên nghoẹo một cái, thì ra là do Trần Lục Nam vừa mới bỏ một tay, chỉ để một tay giữ càng xe. Hắn thẳng lưng, vỗ ngực cái bộp, dõng dạc nói: " Mẹ nói thanh mai trúc mã là tớ sẽ phải chở cậu đi học mãi mãi, cho đến một ngày chở cậu về nhà tớ mãi mãi!"Nói xong hắn cười giòn tan... . Tôi nhìn thấy cả giọt mồ hôi qua lớp áo trắng mỏng trước mặt mình, chảy dài một vệt, cuối cùng thấm ra lớp áo, tan thành một chấm mờ mờ ở cuối lưng..Sau đó còn nghe tiếng thở dài yếu ớt: " Thật là bất công !Tôi đột nhiên lại thấy vui vẻ, chẳng thèm so đo với tên nhóc đó nữa.…
Đối với người khác cảm nhận ra sao tôi không quá rõ ràng nhưng tôi viết lên câu chuyện này là để dành cho tất cả các bạn - những người bạn trẻ từng có mối tình đơn phương.Trong câu chuyện ấy có thể là một cái kết viên mãn, nhưng chúng ta không phải là nhân vật sống trong thế giới tràn đầy tình cảm hồng phấn. Cái chúng ta đang sống và trải qua là một hiện thực luôn luôn tàn khốc và vô tình.Nguyện các bạn luôn luôn vui vẻ bình an. Nguyện các bạn luôn vững tin vào con đường của chính mình. Nguyện các bạn dù trải qua mưa gió phong ba vẫn giữ được bản thân của mình, không hề thay đổi.___________________Tình trạng: Còn tiếpTác giả: Hạt Mè NhỏGhi chú: Đây là một bộ truyện dài về chủ đề đơn phương gồm nhiều phần truyện nhỏ, mỗi phần truyện sẽ có các nhân vật chính khác nhau về: cuộc đời, hoàn cảnh,...Tác giả chưa từng có kinh nghiệm yêu đơn phương nên có thể còn có nhiều sai sót khi viết, rất hi vọng có thể nghe được những đánh giá, cảm xúc chân thật nhất của các bạn.…
Tác giả : Miên TịchThể loại : Ngôn tình, trinh thám, drama, âm dương cách biệt _______________________Giữa những năm tháng học trò rực rỡ, Thiên Kỳ - một cô gái trầm lặng với đôi mắt luôn chất chứa điều gì đó khó gọi tên - đã vô tình bước vào thế giới của Minh Triết. Cậu - thông minh, điềm tĩnh và đôi khi xa cách - chẳng phải ánh mặt trời, nhưng lại khiến cô nhớ mãi những buổi chiều ngập nắng._________________ "Hẹn em vào ngày nắng ấm" là câu chuyện về những rung động đầu đời, về những bí mật không ai muốn nói ra, và về hành trình trưởng thành lặng lẽ giữa những mảnh ký ức chưa từng lành hẳn. Ở đó, có một lời hẹn, không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện, nhưng lại luôn ở trong tim, như nắng vẫn còn đâu đó sau ngày mưa.…
🌹Thiên hạ có nàng🌹Thể loại: Tình cảm, Ngược, Cổ trang🌹Tác giả: Anh Tử🌹Văn án:Thiên hạ rộng lớn, vạn vật sinh linh, nhưng giữa biển người mênh mông, ta chỉ thấy nàng.Nàng - Đường Thư Đình, ái nữ của khai quốc công thần, cầm kỳ thi họa, nhưng vận mệnh lại gắn chặt với sóng gió triều đình và những toan tính máu lạnh sau màn trướng. Một bước thành phi tử, tưởng được vinh quang thiên hạ, nào ngờ lại rơi vào vòng xoáy của tình - thù - mệnh.Yêu nàng, có Thẩm Thiên Hạo - tướng quân sát phạt quyết đoán, một lòng phò tá thiên tử, nhưng trái tim lại lạc hướng vì một người không nên yêu. Cũng yêu nàng, có Cố Diêu - Thái tử ôn nhu trầm mặc, lặng lẽ dùng cả đời để bảo vệ một nụ cười năm xưa.Giữa khói lửa vương quyền và những mối tơ tình chằng chịt, nàng sẽ chọn ai? Là vị tướng quân mang trong tim vĩnh viễn bóng hình nàng, hay vị Thái tử nắm giữ thiên hạ? Là gánh vác gia quốc đại sự, hay chỉ đơn giản là được sống làm chính mình?"Thiên hạ có nàng, là có xuân đến hoa khai.Thiên hạ mất nàng, là gió lặng trăng tàn."(*) LƯU Ý: Những tình tiết trong truyện đều hư cấu; bối cảnh, tên nhân vật, địa danh,... đều là giả định hoặc có thể là tham khảo từ nhiều nguồn khác nhau. Bút lực và kiến thức của mình còn nhiều thiếu sót và hạn chế. Trong quá trình viết dù đã cố gắng tìm hiểu và tham khảo tài liệu nhưng vẫn khó tránh sai sót. Rất mong mọi người đọc truyện vui vẻ và mong nhận được sự thông cảm và góp ý tích cực từ độc giả. Xin chân thành cảm ơn!…
... Em mệt rồi, mệt thật rồi... Nhưng sao lại chẳng nỡ buông tay... Trong đêm tối lặng lẽ, tiếng chuông gió đing đang... Là ai đang tương tư, là ai đang nhớ ai ? Cầm trên tay cốc trà sữa đã hết hạn... Đắng ngắt nơi đầu lưỡi, cay xè nơi con tim...mà sao vẫn còn vương vấn... Thôi, đứt từ đây, cho một sợi tơ rối mong manh... Là em si tâm hay do anh vô tình... Liệu còn quan trọng sao... Lời hứa Thiên An Môn...em khảm sâu trong tâm... Anh còn nhớ ? Liệu người có còn nhớ... Seoul và Bắc Kinh...cách nhau thật xa quá.. Chúng ta đã chẳng thể nào quay lại như xưa nữa... phải không anh... Một tấm tương tư...nhất đao lưỡng đoạn...Đến cuối cùng, trà sữa hết hạn...cũng chẳng uống được nữa...Đến cuối cùng, nắng ấm Bắc Kinh cũng đã phụ lòng tuyết lạnh nơi Seoul........ Rồi, dưới ánh trăng dịu dàng le lói trong đêm trường tịch mịnh, trong cơn tuyết đầu mùa nơi Seoul, dưới tiếng ngòi bút hôn lên trang giấy sột soạt, ...em...sẽ quên được cơn nắng mùa hạ cuồng nhiệt năm ấy......…
"Xế tà, đẹp quá, phải không em?"Mi gã run lên. Đôi môi mấp máy. Những ngón tay siết chặt tình yêu nhỏ bé của gã. Gã sưởi ấm em trong cái lành lạnh của mùa thu, bằng những gì âm ấm còn sót lại.Là đôi bàn tay vẫn luôn ghì chặt trong túi áo, đợi khi cái hơi thở lạnh giá chợt xuất hiện, gã ôm em.Là nơi trái tim vẫn còn nhịp đập, vốn luôn đập, vì mỗi em.Gã thương em, thương vô cùng. Và gã để em đi.📍Geto Suguru x Itadori Yuuji.📍 Fic ngẫu hứng mình viết cho otp, dẫu đó chỉ là cuộc tình tưởng tượng của mình với hai anh bé vì hai anh không có bất kì hint nào, mình biết. Nhưng mình vẫn yêu otp này lắm(trái tim rực lửa).❌ OOC OOC OOC.…
"Từ từ, khoan đi đã!""Sao cưng? Thích anh rồi hả? Muốn tỏ tình hay đưa thư tình đây? Nể tình quen biết, anh nhận thư cho cưng vui nhá! còn chuyện đồng ý thì anh xin lỗi, anh có chủ rồi!" Cái vẻ mặt ngứa đòn kèm theo nụ cười thách thức mang chút vẻ tinh nghịch ấy lại khơi dậy trong tôi một chút suy nghĩ táo bạo, muốn chọc ghẹo."Phải đó! em có bức thư này muốn giải bày tình cảm của mình, em biết anh có chủ rồi, chỉ mong anh nhận lấy bức thư cho em vui ạ!" Thuận nước đẩy thuyền, tôi diễn theo trò đùa của Gia Huy, tài diễn xuất của tôi cũng phải khiến Nhật Nam và Thanh Vy đứng cạnh há hóc mồm. Đương lúc, vẻ mặt Gia Huy còn đắc ý, tôi lật mặt nói với Thanh Vy đang sửng sốt bên cạnh."Ghi vào, Đỗ Hoàng Gia Huy không huy hiệu đoàn!!"Có lẽ thấy tôi lật màn hơi nhanh, vẻ mặt gợi đòn ấy mang theo chút bất ngờ nhưng rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà ghé sát vào tai tôi thì thầm, mùi bạc hà và gỗ đàn hương quấn quanh chóp mũi khiến vành tai tôi hơi ửng đỏ nhưng tuyệt nhiên tôi không né tránh như thói quen mà trước kia vẫn thường làm."Cưng ơi, tha cho anh lần này đi mà, là do tối qua..." Huy dừng lại một lát, giọng điệu mang theo chút chọc ghẹo."Chẳng phải tối qua, lúc hôn, em bấu vào áo anh, rơi đâu mất rồi..."Có lẽ nó đã để ý thấy vành tai tôi đỏ lên vì ngại nên cố tình lúc rời khỏi bả vai tôi còn vờn một lọn tóc của tôi để hít mùi hương quen thuộc. Thanh Vy đứng bên cạnh tôi như vừa nghe được gì đó sốc tận óc lắm, sửng sốt, mặt đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời."Vẫn ghi vào đi Vy, ghi cho nhớ..."…
Trường Trung học Phổ thông Thiên Hoa từng xảy ra một vụ mất tích tập thể kỳ lạ 10 năm trước: cả lớp 12A biến mất không dấu vết trong một đêm mưa, và từ đó, lớp học này bị niêm phong hoàn toàn. Tuy nhiên, năm nay, trường quyết định mở lại lớp 12A như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Minh - nam sinh chuyển trường với quá khứ mờ ám - được sắp xếp vào lớp học mới. Tại đây, Minh gặp An - một nữ sinh lạnh lùng, luôn đeo khăn đỏ che cổ và ít nói chuyện với ai. Dù bị mọi người cảnh báo không nên lại gần An, Minh vẫn bị cuốn hút bởi ánh mắt cô đầy bi thương và bí ẩn.Từ ngày lớp học hoạt động lại, những sự kiện kỳ lạ bắt đầu xảy ra: học sinh biến mất, tiếng cười vọng lại lúc nửa đêm, bảng điểm xuất hiện tên của những người đã chết. Minh bắt đầu nghi ngờ rằng có điều gì đó sai lệch với danh sách học sinh - lớp chưa bao giờ đủ 40 người, dù mỗi tuần lại có người "mới chuyển đến".Dần dần, Minh phát hiện ra An là người duy nhất còn sống sót sau vụ mất tích năm xưa - và cô không còn là con người hoàn toàn nữa. Mối quan hệ giữa họ ngày càng sâu sắc, nhưng cũng đối mặt với định mệnh: hoặc Minh sẽ là người giúp cô giải thoát, hoặc trở thành học sinh thứ 40 - mảnh ghép cuối cùng để lời nguyền hoàn tất…
Tác giả: Nam Tinh SơnTình trạng: Hoàn thànhMới nhất: Phần 113Gần đây Dương Nại Nại luôn nằm mơ thấy mộng xuân, trong mộng có người đối với cô muốn làm gì thì làm, khiến cho cô cao trào hết lần này đến lần khác, khi tỉnh lại quần lót đều đã ướt.Cô vẫn luôn nghĩ rằng, là do mình chụp lén soái ca, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.Thẳng đến một ngày cô bị đương sự bắt được ở ngõ nhỏ, thiếu chút nữa bị lột sạch toàn bộ quần áo."Nghe nói, cô chụp lén ảnh khỏa thân của tôi, bán được không ít tiền?" Hoắc Dật Hiên phả ra làn khói thuốc màu trắng, cười như không cười nhìn dương Nại Nại.Dương Nại Nại nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được lui ra phía sau một bước "Không.... Không phải.....""hử?""Là... Là tôi làm, tôi sai rồi. Là tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, Anh Hoắc anh đại nhân đại lượng, tha cho tôi một con đường sống, tôi sẽ đem toàn bộ số tiền cho anh." Chỉ cần đừng đánh cô, bồi tiền thì bồi tiền, sớm hay muộn cũng kiếm được trở về.Hoắc Dật Hiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Dương Nại Nại đang phập phồng lên xuống, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh: "Ông đây thiếu chút tiền vặt vãnh ấy à?"Dương Nại Nại sửng sốt, không cần tiền, "Vậy anh muốn tôi làm sao ?"Hoắc Dật Hiên nhướng đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người nhìn chằm chằm Dương Nại Nại, giọng khàn khàn nói "Lấy thịt đền đi."Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , H văn , Ngọt sủng , Cẩu huyết , Ngược luyến , Gương vỡ lại lành , Vườn trường , Đô thị tình duyên , Cận thủy lâu đài …
"Em đợi anh lâu chưa? Xin lỗi vì anh đã đến muộn..."Đạt hớt hải chạy dưới cơn mưa to, dường như đã quên mất chính bản thân mình đang ướt sũng, tiến một mạch về phía cổng trường, nơi bạn gái anh đang chờ đợi."Anh...ướt hết rồi kìa, em bảo đến muộn một chút cũng được mà.""Anh sợ, sợ em phải đợi, à không, anh không muốn em phải đợi bất kì một giây phút nào hết.."Thương nhìn người con trai đang đứng trước mặt cô, miệng thì luôn mắng nhưng đôi tay thì run run phủi sạch nước mưa trên mặt Đạt. Đạt nắm chặt lấy tay cô, áp vào má mình."Đợi anh có lâu không ?"Thương lúc này mắt đã đỏ hoe, lắc lắc đầu."Về thôi, nhưng mà nãy anh đi vội quá bị ngã hư mất xe rồi, để anh cõng em bé về nha !""Anh bị ngã ở đâu, có sao không...em đã bảo...bảo là anh chậm thôi mà..huhu..."Thương sốt sắng quan sát khắp người anh, nước mắt bắt đầu ứa ra từ nơi khóe mắt. Đạt chỉ cười, gõ nhẹ vào trán cô."Anh không sao cả, anh vẫn đang đứng đây khỏe mạnh mà, chỉ cần gặp được em thì không sao hết, mình về thui, nha !"...Truyện chữa lành cho những trái tim đang tan vỡ, "Em đợi anh lâu chưa!?" kể về chuyện tình giữa hai nhân vật chính - Thương và Đạt, từ đồng phục đến váy cưới, từ những lúc mặn nồng đến thăng trầm, trải qua bao khó khăn, liệu họ có thể vượt qua để trở về bên nhau được hay không?…