Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa ! Mưa vẫn thế, nhẹ nhàng từng giọt thấm ướt vai em. Có chăng mưa đang buồn vì một người nỡ xa rời? Gió chiều khẽ ấu yếm mái tóc em bay. Lắng nghe mưa thầm hát, em đan tay ai đi về cuối phố để lại một chiếc bóng cô đơn giữa trời thu lạnh.Anh mỉm cười quay đầu lặng lẽ bước đi, nghe mưa hôn lên làn nước mắt.…
Khoảng 1200 năm trước vương quốc Solaria sống rất hưng thịnh,nhưng rồi một ngày Vương quốc Luna kẻ thù của Solaria đã 2 mặt đem tặng cho Vua Triton của Solaria một chiếc vương miện hắc ám,khiến cho đức vua tàn ác và hung bạo.May thay có một vị pháp sư trấn yểm được nó và chôn dưới đất.Nhưng trải qua 1200 sau thì ...…
Nàng là nhẫn nhục chịu đựng gặp cảnh khốn cùng, hắn là giữ yên lặng lão "Lưu manh "Nàng là mãn não ý nghĩ xấu tử tiểu hài tử, hắn là âm thầm chờ đợi lạn người tốt,Ngẫu bán cao, yếm đi dạo, làm sao mới là của ta Mr. Right?…
Thỉnh thoảng ta nên nhìn lại cuộc đời. Thỉnh thoảng ta nên nhìn lại bản thân. Xem xem ta có phải đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, xem xem có phải ta đã vuột mất quá nhiều thứ.…
"Nàng ở đâu, nơi đấy là Thiên Đàng" - Mark TwainLấy cảm hứng từ card Lured by Majesty Deer và ý tưởng về việc Simeon sa ngã, có lẽ đây là khoảnh khắc nhen nhóm cảm giác muốn sa ngã đầu tiên (?)Thể loại: Tình cảm, Obey Me! fanficParing: Simeon x GraceLưu ý: - Harem- Có thể OOC. Mình không tự nhận mình hiểu rõ nhân vật. Có lẽ sẽ OOC nếu không đúng như bạn tưởng tượng.- Có cảnh âu yếm.…
Cô gặp anh vào một chiều nắng gay gắt của 17 năm về trước. Lúc đó, đối với anh hay đối với cô những nụ cười hay ánh mắt hướng về nhau chỉ như một cơn gió nhẹ của mùa hè, thoáng đến để xoa dịu đi cái nắng oi bức đến ngột ngạt. Khi đó, họ chỉ là bạn, là thanh mai trúc mã, là hàng xóm, là đứa hàng xóm cách nhà thằng bé hàng xóm bởi hàng rào hoa dâm bụt. Là một thời trẻ thơ vô lo vô nghĩ vô cùng tươi đẹp. - Nếu em biết anh đợi em lâu đến như thế em sẽ không ngại để anh đợi em thêm một chút nữa - cô mỉm cười nói với anh. - Nếu như em dám - anh nhìn cô âu yếm. - Không phải anh đợi em được 17 năm sao, vậy tại sao không thể đợi thêm?. - Anh sẽ không đợi hơn nữa, mà anh sẽ trực tiếp lôi em về nhà để em bớt đần đi. Anh là như vậy, luôn hướng về cô dù thời gian thay đổi bao nhiêu, dù cô có cố chấp, có ngốc nghếch như thế nào thì anh vẫn như ánh hào quang che chắn cho cô.…