Lặng Thầm Gọi Tên Cậu Giữa Hư Không
Tôi và Nhật Minh, chúng tôi trong mắt nhiều người luôn là đối thủ không đội trời chung, cứ gặp nhau là cãi, điểm số luôn san sát nhau. Vậy mà chúng tôi lại lỡ cảm nắng nhau.Ừ thì... nghe có vẻ vô lý thật. Nhưng tụi tôi là vậy - oan gia ngõ hẹp.Tôi cũng chẳng biết sao mình lại ghét cậu ta, chỉ nhớ hình như lúc đó, ấn tượng của tôi về cậu là nói nhiều , thế mà từ đó... gặp là cãi.Ai hỏi, tôi bảo "Ghét."Cậu ta cũng chẳng vừa: "Mặt lạnh như tiền, chắc không ưa nổi tôi đâu."Nhưng... giữa những cuộc khẩu chiến tưởng chừng vô nghĩa đó, trái tim tôi lại lỡ lệch nhịp.Cậu ấy không dịu dàng, nhưng luôn âm thầm để tâm.Miệng ác thật, nhưng tay lại tốt hơn ai hết.Còn tôi thì...Gân cổ cãi cho dữ, nhưng trái tim lại chẳng nghe lời.---> Hôm nay là cuối cấp rồi.Nếu không nói... thì còn chờ đến khi nào?Tôi cầm bó hoa trên tay, tim đập mạnh đến nỗi tưởng như cả lớp đều nghe thấy.Cậu vẫn đứng đó, vô tư cười đùa.Liệu cậu có từng, dù chỉ một lần, quay lại nhìn tôi không?…