Chuyên Mục Anti Và Lảm Nhảm
Không phải tao vô duyên, cũng không phải tao rảnh háng, không phải thích phốt mà là tao quá bức xúc thôi :3…
Không phải tao vô duyên, cũng không phải tao rảnh háng, không phải thích phốt mà là tao quá bức xúc thôi :3…
ngôn tình…
🌿 Author: Lam Nguyệt 🌿Giữ được chàng một đêm, thân xác cùng quấn quýtCâu chuyện của người đời, xét đoán xem ai yêu aiSống chết chẳng đáng gì, chẳng cần ai phải bận tâmNhưng nếu không có chàng, ta như chỉ còn tấm thân tàn(Hoạ tình - Diêu Bối Na) Từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi bên ngoài hiên nhà, Tiêu Chiến cuộn tròn người trong chiếc áo lông dày, bàn tay ôm chặt lấy ly cafe bốc khói nghi ngút. Kiên Quả khẽ cọ mình vào tấm áo dày quấn trên người Tiêu Chiến, nũng nịu. Tiêu Chiến cứ ngồi mãi như vậy, tới khi ly cafe đã trở nên nguội lạnh, anh lặng thinh, nhìn vào khoảng không vô định. Có vẻ như, Tiêu Chiến đã ở trong tình trạng này một thời gian dài rồi. Tiếng gõ cửa dồn dập, lâu dần rồi cũng lại tắt hẳn. Một lúc sau, có tiếng chìa khoá leng keng, cánh cửa lớn trong nhà Tiêu Chiến được mở ra. Chu Tán Cẩm hùng hổ xông vào, lớn giọng: "Tiêu Chiến, anh định trốn tới bao giờ nữa..."Muôn vàn lời muốn nói, Chu Tán Cẩm khi ra tới ban công, nhìn thân hình mảnh khảnh cô độc của Tiêu Chiến, hai tay ôm lấy chân mình, cuộn tròn trên ghế. Thiên ngôn vạn ngữ, liền một hơi nuốt ngược vào trong. Tiêu Chiến khẽ quay đầu, mỉm cười. Nụ cười ôn nhu, dịu dàng thường thấy ở anh. Giọng nói khàn đặc, có chút yếu ớt vang lên:"Tán Cẩm, đệ tới cùng Hải Khoan ca ca sao? Tối nay ăn gì nhỉ? Nhất Bác em ấy luôn muốn bữa cơm ấm cúng đầy đủ mọi người. Ca sẽ tới làm lẩu lòng bò tê cay Trùng Khánh. Ở lại ăn nhé, Nhất Bác hẳn là sắp về rồi". Tiêu Chiến khẽ cựa mình, đứng dậy, có lẽ do giữ tư thế cuộn người như vậy quá lâu, chân c…
đoản ngọt…
Truyện này mình viết chỉ để thỏa lòng hút của mình thôi.Mọi người đừng gạch đá nhađây là tác phẩm đầu tay của mình nha<3Chú ý!!! mình chỉ viết theo trí tưởng tượng của mình và mọi truyện xảy ra trong truyện đều ko có thực!!!…
đam mỹ…
One shot dark, rất dễ suy vì không phải truyện hài…
Là.......Rất là..........Giúp..........ZuiHết…
Thất tình đả kích quá lớn, nàng thừa chịu không nổi muốn đi tìm cái chết? !Nói bậy! Thất tình loại này mè vừng đậu xanh đại việc nhỏ mới không đáng giá nàng bồi thượng mạng nhỏSao biết "Xuyên không đại thần" kính tự quyết định nhường nàng mốt thời thượng gia nhập xuyên không bộ tộcLợi dụng tự do vật rơi phương thức xuyên không đến cổ đại, biến thành nhậm nhân sai sử nha hoàn ──Nàng biết rõ muốn qua ngày lành, phải có tốt chủ tửRất nhanh liền phát hiện này nhất đại gia tử tất cả đều là dựa vào nhị thiếu gia nuôi sống sauLập tức xuất ra thay lão bản làm tư liệu đệ đơn, an bày hành trình thư ký sở trườngCứng rắn ba ở tân Boss bên cạnh cúc cung tận tụy, nhường hắn ở trên công tác không thể thiếu nàng...Người định không bằng trời định, cho rằng tìm được cái chỗ dựa vững chắc, ai biết là rơi vào hố lửaTại đây cái giai cấp rõ ràng thời đại, làm nha hoàn căn bản không hề nhân quyềnBan ngày muốn đi theo hắn nơi nơi chạy, buổi tối còn muốn "Tăng ca" đến nửa đêmHại nàng mệt đến xương sống thắt lưng chân đau, đành phải ở trước mặt mọi người nhận hắn "Ban thưởng tòa "Không nghĩ tới hắn đối nàng "Coi trọng" cùng với đặc thù đãi ngộRước lấy những người khác đỏ mắt, làm nàng là am hiểu mị hoặc hoàng đế họa quốc yêu phiThậm chí còn có người ỷ vào chủ tử thân phận ý đồ phi lễ nàngAi! Nàng tưởng đi ăn máng khác đổi lão bản , không biết hiện tại còn kịp sao?…
Tên truyện: Thứ PhẩmTác giả: Trùng Phương Thể loại: Niên hạ, ngược luyến tình thâm, bệnh kiều độc chiếm trung khuyển công X ngạo kiều nghiên cứu viên thụ, hắc ám, cường thủ hào đoạt, dưỡng thành, khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Hàn Xán Luân X Phương ThụcGiới thiệu:Nó là toàn bộ tâm huyết của Phương Thục, cuối cùng lại thất bại. Nó đáng lẽ đã bị vứt bỏ, bị giết chết, nhưng được y nhặt về. Thế giới của Hạ Xán Luân xoay vần quanh một người duy nhất, vì người đó mà tồn tại, vì người đó mà giết chết những kẻ dám cản đường. Khi bàn tay đã nhuộm đầy máu tanh, nó sâu sắc nhận ra, cuộc sống của nó, tâm nguyện của nó, cả đời cũng chẳng chạm đến. Ghê tởm. Là người nói.…
thì mày coi đii rồi hiểu:)…